Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 12

Mang theo tâm trạng thoải mái, Thẩm Ninh hồ hởi bước xuống lầu. Vừa đến gần cầu thang, dì giúp việc bên phía bàn ăn đã nhiệt tình vẫy tay gọi cậu:

“Cậu Thẩm, cậu dậy rồi. Mau qua ăn sáng đi.”

Trận sốt đêm qua khiến bụng của Thẩm Ninh rỗng tuếch, nhưng đồng thời cũng làm cậu mất vị giác, khiến cậu chẳng mấy hứng thú với đồ ăn. Nhất là sau khi ốm dậy, thường phải ăn uống thanh đạm để hồi phục, mà đồ ăn thanh đạm thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài món. Chỉ nghĩ đến điều này thôi, Thẩm Ninh đã cảm thấy không muốn động đũa rồi.

Dì giúp việc thì không hề hay biết, vẫn vui vẻ vẫy tay:

“Cậu Thẩm, mau lại đây. Đồ ăn vừa mới nấu xong, còn nóng hổi đấy.”

Thẩm Ninh chỉ đành lê bước qua. Vừa bước vào phòng ăn, một mùi thơm ngậy tự nhiên của ngũ cốc đã xộc vào mũi. Tạ Dần ngồi bên bàn, đang thong thả ăn cháo. Có lẽ suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, anh chỉ mặc đồ ngủ khi đi ngủ, bây giờ anh đã thay một bộ đồ tây lịch sự dùng để mặc ở nhà.

Trên bàn ăn bày một bát cháo không rõ nguyên liệu, kèm theo hai đĩa đồ ăn kèm nhỏ: một đĩa dưa cải chua và một đĩa dưa chuột muối xì dầu. Nhìn màu sắc thôi đã thấy chúng rất tươi ngon.

Thẩm Ninh bị mùi thơm ngũ cốc mê hoặc, bèn ngồi xuống một cách vô thức. Dì giúp việc mang thêm một bát cháo từ trong bếp ra cho cậu. Cháo không quá đặc cũng không quá loãng, màu sắc hết sức phong phú và tự nhiên, có thể nhìn thấy rõ những hạt ngũ cốc bên dưới, điểm thêm màu xanh của hành lá, tỏa hương thơm ngọt ngào.

Thẩm Ninh cảm thấy bụng mình bắt đầu réo lên. Cậu cẩn thận cầm muỗng, thổi nhẹ hai cái rồi đưa vào miệng.

“Ngon quá!”

Cháo được nấu kỹ, vị ngọt thanh vừa miệng và không hề ngán. Không biết là miếng khoai môn hay bí đỏ mềm rục nào vừa trôi xuống cổ họng, khiến từng tế bào trong cơ thể như giãn ra. Mắt Thẩm Ninh sáng lên, không tiếc lời khen ngợi.

Dì giúp việc cũng thấy vui, liên tục nói: “Cậu Thẩm thích là tốt rồi.”

Thẩm Ninh ăn liền hai bát, sau đó kết luận cháo trắng với đồ ăn kèm thực sự là sự kết hợp hoàn hảo trong bữa sáng truyền thống của người Trung Quốc. Tổ tiên quả thực rất hiểu cách thưởng thức ẩm thực. Hai đĩa đồ ăn kèm cũng vô cùng đậm đà và ngon miệng. Chỉ từ bữa sáng đơn giản này, Thẩm Ninh đã nhận rõ được trình độ nấu nướng của đầu bếp trong nhà.

Trong lúc Thẩm Ninh bắt đầu xử bát thứ hai, Tạ Dần đã ăn xong. Anh lịch sự nói “Tôi ăn xong rồi, cậu cứ từ từ dùng bữa.”, rồi đứng dậy rời khỏi bàn. Anh đi được một lúc, dì giúp việc mới đến dọn dẹp, rồi vừa cười vừa nói:

“Tình cảm của cậu Thẩm với cậu Tạ thật là tốt. Đêm qua cậu Thẩm sốt cao, cậu Tạ đã chăm sóc cậu cả đêm, đến nửa đêm khi cơn sốt giảm mới chịu đi nghỉ.”

Thẩm Ninh vừa nghe đến câu “tình cảm thật là tốt” đã khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp không biết phải diễn tả thế nào. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí còn mỉm cười rồi đáp lại:

“Thật vậy sao?”

“Thật đấy, thật đấy.” Dì giúp việc che miệng cười, nói tiếp: “Cậu Tạ mới yêu đương với cậu được bao lâu chứ, tất nhiên sẽ thương cậu lắm.”

Dì giúp việc là người được Tạ Dần đưa từ nhà chính về nhờ tài nấu nước tuyệt đỉnh, cũng đã ở đây nhiều năm. Những người gần như dành cả đời làm việc cho nhà chủ như thế này, thường sẽ được xem như một nửa thành viên trong gia đình. Khi còn nhỏ, Tạ Dần đã quen với sự có mặt của bà ấy, vì thế thái độ của bà ấy với anh cũng rất thân thiết.

Dì giúp việc thật lòng cảm thấy mừng cho Tạ Dần, còn Thẩm Ninh thì nghĩ ngay cả khi ở nhà, Tạ Dần cũng phải diễn kịch để che mắt người khác, quả là không dễ dàng. Nghĩ như vậy, tâm trạng chán nản vì những biến cố gần đây của cậu cũng vơi đi ít nhiều. Thẩm Ninh biết gương mặt mình khá dễ thương, bèn nở một nụ cười ngọt ngào với dì giúp việc rồi nói: