Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 11

Lúc đi, Tạ Gia Duệ vẫn đang say ngủ, không ai đánh thức cậu nhóc. Cậu nhóc được nhẹ nhàng bế từ chiếc xe này sang chiếc xe khác, không ai tỏ vẻ bất bình cả. Cảnh tượng ấy không biết nên gọi là ấm áp, hay là khiến người ta muốn báo cảnh sát nữa.

Tuy nhiên, người duy nhất được xem là người ngoài trong xe lúc này lại chẳng nghĩ được đến thế. Trong ánh sáng mờ nhạt, Thẩm Ninh ngáp dài, co mình trong chiếc chăn bông, lại nhắm mắt một lần nữa.

“Cậu bạn nhỏ của con đã dẫn Duệ Duệ đi đâu vậy hả?”

“Lúc trở về thì cả người bẩn thỉu, ngay cả kẽ móng tay cũng đầy đất cát. Cậu ta đi đâu thì đây không quản, nhưng con cháu nhà họ Tạ chúng ta…”

Tạ Dần phải nhẹ nhàng dỗ dành một hồi mới làm dịu được người ở đầu dây bên kia. Sau khi nói thêm vài câu về chuyện nhà, anh mới cúp máy. Ánh mắt bất đắc dĩ dừng lại vài giây trên khuôn mặt của chàng trai đang nằm hít thở một cách yếu ớt trên giường. Anh lắc đầu, bước đến gần.

“Sao rồi?”

“Vẫn còn sốt.” Dì giúp việc lắc đầu, tay không ngừng thay nước sạch để lau người cho Thẩm Ninh.

Sau khi trở về, Thẩm Ninh bị sốt cao. Cậu sốt đến mức mơ màng, mặt mũi lộ rõ vẻ mệt mỏi. Người thường khi sốt thì nóng bừng hoặc nói mê sảng, nhưng cậu chỉ nằm co ro trên giường với vẻ mặt chán đời. Chỉ khi cơn sốt quá cao, cậu mới phát ra những tiếng rì rầm khe khẽ, như một con thú non không có khả năng tự vệ.

Có lẽ vì dáng vẻ yếu ớt này khiến người khác động lòng, dì giúp việc đau lòng bèn thay túi đá, bọc trong khăn rồi đặt lên trán cậu mấy lần. Lúc này, Thẩm Ninh cuối cùng cũng có phản ứng. Một tay cậu vươn ra khỏi chăn một cách khó khăn, trông như muốn giãy giụa, nhưng chưa kịp chạm đến túi đá, tay đã không chịu nổi cơn mỏi, cổ tay gập xuống, “bịch” một tiếng rồi mềm oặt rơi xuống gối.

Tạ Dần: “…”

Tối hôm đó, bác sĩ đến và tiến hành điều trị khẩn cấp cho Thẩm Ninh. Khi định truyền dịch, Tạ Dần bèn chặn bác sĩ lại:

“Cơ địa của cậu ấy đặc biệt, bị dị ứng với rất nhiều thứ. Loại thuốc này có vấn đề gì không?”

Bác sĩ giật mình, vội hỏi anh xem Thẩm Ninh bị dị ứng với những chất nào. Tạ Dần có trí nhớ tốt, vội kể ra một loạt. Sau khi suy nghĩ một lát, bác sĩ nói:

“Trong trường hợp này thì không thể dùng thuốc tùy tiện được. Thông thường, những người có cơ địa mẫn cảm thường có hệ miễn dịch yếu, dễ bị sốt dù không phải bệnh nghiêm trọng. Tôi sẽ truyền glucose để bổ sung thể lực cho cậu ấy. Đêm nay, tiếp tục lau người, đắp túi đá lên trán và tay chân để giúp cơ thể mát mẻ. Nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt, thì hỏi thêm về lịch sử dị ứng thuốc cụ thể của cậu ấy.”

Lúc này, Thẩm Ninh đã sốt đến nỗi không thể mở được mắt, hiện tại chỉ có thể làm như thế thôi. Khi được truyền dịch, cậu chẳng còn chút sức lực nào cả, ngay cả khi kim cắm vào mạch máu, cậu cũng không có phản ứng gì. Gương mặt cậu ửng đỏ một cách bất thường, hàng mi nhíu chặt, trông giống như một bông hồng sắp úa tàn.

Đến nửa đêm, bác sĩ và dì giúp việc đã qua phòng bên cạnh để nghỉ ngơi. Trên bàn làm việc trong phòng, có đặt một chiếc đèn bàn có chụp mờ, ánh sáng hắt ra, tỏa màu cam ấm áp. Trong ánh sáng dịu dàng ấy, Tạ Dần ngẩng đầu khỏi máy tính, ánh mắt lạnh nhạt lướt về phía chiếc giường lớn kê sát tường.

Chàng trai nằm trên giường ngủ mê mệt, mồ hôi lăn dài từ má xuống, rồi đọng lại nơi cần cổ đỏ ửng, làm ướt một vòng quanh cổ.

Một lát sau, một chiếc khăn ẩm mát lạnh chạm vào cổ họng của Thẩm Ninh, từ phần bóng mờ của xương quai hàm rồi trượt dần xuống.

Thẩm Ninh quả thật là kiểu người dễ bệnh nhưng cũng mau khỏi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, toàn thân cậu cảm thấy hết sức sảng khoái. Dù cơ thể vẫn còn chút uể oải, nhưng cảm giác khoan khoái toát ra từ xương tủy, không phải, là từ cả da thịt thật sự khiến người ta dễ chịu đến không ngờ!