Vì cả hai đang bận vung tay, nên tạm thời không nắm tay nhau nữa. Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn quầy kẹo bông bên kia, rồi lại cúi xuống nhìn Tạ Gia Duệ đang mở to ánh mắt đầy chờ mong. Cậu nắm lấy cổ tay cậu nhóc, kéo đi đến quầy.
“Cho tôi một kẹo bông, còn nữa…” Cậu cúi xuống hỏi:
“Nhóc muốn bóng bay hình gì?”
Câu hỏi này có lẽ đã gói gọn hết trí tuệ hơn hai mươi năm làm người của Thẩm Ninh. Thay vì hỏi “Nhóc có muốn không?”, cậu hỏi thẳng “Nhóc muốn hình dạng gì?”. Quả nhiên, Tạ Gia Duệ đã dính bẫy, ngón tay cậu nhóc lưỡng lự chỉ vài cái trong không trung, rồi lí nhí nói: “Tôi muốn con ngựa vằn lớn kia.”
“Bạn nhỏ còn biết cả ngựa vằn à, thông minh thật đấy.” Ông chủ quầy khen một câu. Tạ Gia Duệ lập tức hếch mũi đầy kiêu ngạo rồi hừ một tiếng.
Ông chủ đang bận làm kẹo bông gòn cho một đứa trẻ khác, nên Tạ Gia Duệ và Thẩm Ninh phải đứng đợi. Một lát sau, có một đôi mẹ con đi tới.
Cô bé kia trạc tuổi Tạ Gia Duệ, vừa đến đã dán chặt mắt vào cậu nhóc, ánh mắt hoàn toàn không chút ngại ngùng. Trái lại, Tạ Gia Duệ bị nhìn đến đỏ ửng cả mặt, bèn quay đầu trừng mắt với người ta. Cô bé lập tức kéo tay mẹ mình rồi nói:
“Mẹ ơi, anh kia đẹp trai quá!”
Khí thế của Tạ Gia Duệ bỗng chốc xẹp lép. Cậu nhóc đỏ mặt, vội nép vào bên người Thẩm Ninh. Người mẹ cười xoa đầu con gái, có lẽ thấy hai “anh em” trẻ tuổi này đều đẹp trai, nên đến bắt chuyện: “Cuối tuần đi chơi cùng em trai à?”
Tạ Gia Duệ hừ một tiếng nhưng không trả lời. Thẩm Ninh học theo người mẹ kia, nhéo nhẹ má cậu nhóc, cảm giác cơ thịt mềm mại đầy tay khiến cậu vô cùng hài lòng.
“Đúng ạ, hiếm khi có kỳ nghỉ, ra ngoài chơi một chút.” Cậu đáp.
Dường như cơn bực bội của Tạ Gia Duệ vẫn chưa nguôi. Cậu nhóc kiêu ngạo hừ hừ thêm mấy tiếng, nhưng vẫn không hé răng. Cuối cùng, Tạ Gia Duệ cầm lấy một quả bóng bay hình ngựa vằn, còn Thẩm Ninh cũng bị nửa dỗ nửa ép mua một cái. Một người cầm bóng ngựa vằn, một người cầm bóng mèo sọc, như vậy càng nhìn giống anh em.
Tạ Gia Duệ: “...”
Cậu nhóc quét mắt qua quả bóng mèo lớn của Thẩm Ninh, rồi nhìn lại quả bóng của mình, cuối cùng lên tiếng:
“Của tôi oai hơn!”
Đến ba giờ chiều, Thẩm Ninh đã hoàn toàn đuối sức, thậm chí cậu còn cảm thấy như mình đã tiêu xài hết năng lượng của ngày mai luôn rồi. Trong khi đó, Tạ Gia Duệ lại kéo tay cậu tới trước cửa một nhà ma, hào hứng chuẩn bị lao vào. Thẩm Ninh lập tức ngăn cậu nhóc lại, rồi kéo về phía một cửa hàng quà lưu niệm.
“Anh làm gì vậy? Tôi muốn vào nhà ma cơ mà!”
“Một người trưởng thành chín chắn sẽ biết mang quà về cho gia đình và bạn bè sau mỗi chuyến đi chơi.”
Khoảnh khắc đó, Thẩm Ninh cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao trí tuệ trong hơn hai mươi năm cuộc đời:
“Và món quà tốt nhất chính là món quà do chính tay mình làm. Nhìn kìa, bên kia có khu tự làm sô-cô-la, nhóc không muốn mang mấy món quà đầy ý nghĩa này về cho chú và ông bà của mình sao?”
Cậu chỉ vào hai chiếc bàn gỗ trong cửa hàng.
Chính nhờ điều này, cậu đã có được hai tiếng đồng hồ yên bình, không chút lo nghĩ.
Lúc năm giờ chiều, một chiếc Mercedes-Benz màu đen loại thương mại rời khỏi cổng công viên giải trí, tiến thẳng lên đường cao tốc. Trời thu tháng mười, vào giờ này đã tối hẳn. Ở hai bên đường cao tốc, những cột đèn giống như cây dương nơi sa mạc, cách nhau tận vài mét nhưng ánh sáng lại giao hoà, đan xen không tách rời. Dòng xe cộ tấp nập nối dài, qua khung cửa kính xe đóng kín, ánh đèn của muôn nhà cùng những ngọn đèn neon lộng lẫy từ các tòa cao ốc thi nhau tỏa sáng.
Trong xe, Tạ Gia Duệ đắp một chiếc chăn mỏng, nhắm mắt ngủ say từ lúc nào. Có lẽ cậu nhóc vẫn đang mơ đến chuyện mang socola tự tay làm về tặng cho Tạ Dần, nhưng sau khi xe rời khỏi đường cao tốc chưa được bao lâu, người nhà họ Tạ đã đến đón cậu bé.