Ấm Sắc Thuốc Thụ Đây, Thích Hành Sao Thì Hành

Chương 9

“Anh dậy muộn quá!”

Tạ Dần ném cho cậu nhóc một ánh nhìn hờ hững, nhưng lại khiến cậu nhóc vội vàng đặt thìa xuống rồi ngoan ngoãn uống sữa. Thẩm Ninh quăng một câu xin lỗi rồi ngồi vào chỗ trống đã đặt sẵn một ly sữa và lát bánh mì nướng, sau đó không hé răng mà bắt đầu ăn sáng.

Tạ Dần đã chuẩn bị đầy đủ xe, vệ sĩ và bảo mẫu, còn có cả một đống thuốc men mà Thẩm Ninh có thể sẽ dùng được, cũng có thể sẽ không dùng đến. Quả thực đã chuẩn bị kỹ đến tận răng, làm Thẩm Ninh cảm nhận được đãi ngộ đặc biệt của tầng lớp thượng lưu. Thực ra, cậu cũng biết đó mới chỉ là khởi đầu, cho đến khi được đi thẳng tới công viên giải trí bằng xe riêng, mệt có thể nghỉ, khát có thể uống nước bất kỳ lúc nào, cậu mới thấm thía được niềm hạnh phúc của người ở tầng lớp cao.

Lúc này Thẩm Ninh mới nhận ra bản thân đã làm ra một quyết định hết sức đúng đắn.

Sau khi lên xe, Tạ Gia Duệ bắt đầu nhích tới nhích lui, lúc thì mở cửa sổ, lúc lại lấy chiếc điện thoại được chết tạo đặc biệt của mình ra chơi, còn ồn ào đòi “người bạn” robot chiến đấu màu đỏ của mình. Năng lượng của cậu bé dường như vô tận. Trong khi đó, Thẩm Ninh đã dự đoán được mình sẽ có một ngày dài hoạt động với cường độ cao, bèn ngả lưng ở ghế sau để tích trữ sức lực.

Xe chạy xuống đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã đến cổng công viên. Mấy người bọn họ đi qua lối VIP một cách cực kỳ suôn sẻ, tốc độ khiến người ta thấy vô cùng xúc động. Vừa bước vào công viên, Tạ Gia Duệ như diều đứt dây, cố sức giằng tay khỏi Thẩm Ninh.

“Nhóc quên lời hứa của mình rồi sao?”

Tạ Gia Duệ đã hứa là sẽ nghe lời Thẩm Ninh. Cậu nhóc thoáng hụt hẫng nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên tỏ vẻ khó hiểu:

“Nhưng… chẳng phải tôi chỉ nói vậy chỉ để chú đồng ý cho chúng ta đi thôi sao? Chúng ta chỉ ‘tạm thời bắt tay hợp tác’ thôi mà?”

Tư duy logic của thằng quỷ nhỏ này quả thật rất đỉnh. Thẩm Ninh siết chặt tay cậu nhóc, rồi dọa: “Nếu nhóc biến mất dù chỉ một phút, dù chỉ một phút thôi thì anh vẫn sẽ gọi cho chú của nhóc ngay lập tức. Chú của nhóc mà biết chuyện, lần sau sẽ không cho nhóc ra ngoài nữa.”

Tạ Gia Duệ lập tức lấy tay bịt miệng, nhìn Thẩm Ninh như nhìn một con quỷ dữ.

Ở cổng công viên giải trí có nhiều trò chơi cấp độ dễ như tàu cướp biển, vòng xoay ngựa gỗ, xe điện đυ.ng. Một lớn một nhỏ đều hào hứng tham gia. Có một trò chơi vừa phải ngồi xe chạy băng băng qua đường hầm, vừa phải bắn súng vào “kẻ xấu”, cả hai phải chơi đến lần thứ hai mới đã cái nư. Trong lúc chơi, nhiều lần Thẩm Ninh mệt mỏi đến độ không chăm nổi Tạ Gia Duệ, đành giao cậu nhóc cho bảo mẫu và vệ sĩ, còn mình thì ngồi nghỉ bên cạnh.

Đến lượt chơi trò tàu lượn siêu tốc, Tạ Gia Duệ vừa hưng phấn vừa hồi hộp. Cậu nhóc chăm chú nhìn hai bên, sau đó đảo mắt rồi quay sang dọa Thẩm Ninh:

“Anh có biết không? Nếu dây an toàn hỏng, anh sẽ bị hất văng khỏi ghế rồi rơi xuống đất như một cái bánh dẹt!”

Thẩm Ninh siết chặt thanh chắn bảo vệ trước mặt, quay mặt sang rồi bình tĩnh đáp:

“Chuyện đó chưa phải là đáng sợ nhất. Anh từng thấy khi tàu lộn ngược, có người bị tuột khỏi ghế. Nhóc có thể cảm nhận được cơ thể mình từ từ trượt qua dây an toàn, đầu chúc xuống từng chút từng chút một… đến cuối cùng… ‘phịch’ một cái…”

Tàu lượn đột ngột khởi động, thuận theo giữa những tiếng hét chói tai chung quanh, Tạ Gia Duệ cũng kinh hoàng hét toáng lên. Thẩm Ninh nắm chặt tay cậu nhóc đang bám chặt thanh chắn bảo vệ, hai bàn tay mềm mại cọ xát khiến thanh bảo vệ bằng kim loại màu trắng bạc cũng trở nên nóng rực.

Khi hai người bước xuống, tay cả hai đều run lên vì hồi hộp.

Thẩm Ninh vung vẩy bàn tay tê cứng của mình, ngước mắt nhìn Tạ Gia Duệ đang háo hức nhìn chằm chằm vào một quầy bán kẹo bông gần đó. Trên quầy không chỉ có kẹo mà còn có cả những quả bóng bay kiểu cổ điển, nhưng so với hồi Thẩm Ninh còn nhỏ, bóng bay bây giờ đã có nhiều hình dáng hơn xưa.