“Uống nước đi.”
Thẩm Ninh được một đôi tay đỡ lấy, bèn ngửa cổ lên để lộ cổ họng đang sưng đỏ vì sốt. Câu nhăn mặt vì khó chịu:
“Tôi... tôi muốn nôn.”
Sắc mặt Tạ Dần lập tức thay đổi, anh buông tay ngay lập tức.
Thẩm Ninh nghiêng người về phía mép giường, làm động tác như muốn nôn. Tạ Dần chuẩn bị sẵn vẻ mặt chán ghét và tư thế sẵn sàng bỏ mặc, nhưng cuối cùng Thẩm Ninh chỉ nôn khan vài cái rồi lại đau đớn ngã người trở lại giường.
“Khó chịu quá... ưm, khó chịu quá.”
Cậu đấm mạnh một cú vào gối, hai chân đạp loạn xạ, làm tấm chăn mà Tạ Dần vừa đắp lại bị đá xuống sàn. Tạ Dần tức đến mức gân xanh hằn rõ lên trên trán. Anh hít thở sâu hai lần mới kìm được cơn kích động, để không phải ném cậu ra khỏi phòng.
“Đừng nhúc nhích nữa, hạ sốt sẽ ổn thôi.”
Dù rất khó chịu với cậu, nhưng Tạ Dần vẫn lo cậu thật sự bị sốt đến hỏng người, nên lại tiếp tục ép cậu nằm yên, rồi lại dùng đá chườm hạ nhiệt.
Thẩm Ninh dù mơ mơ màng màng, nhưng do lần này không sốt cao như trước, nên vẫn có thể giữ được chút tỉnh táo. Cậu hé đôi mắt sưng húp ra, ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, rồi yếu ớt nói:
“Xin lỗi... cơ thể tôi yếu quá.”
Hóa ra cậu cũng tự biết điều đó à.
Tạ Dần hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế để không so đo với bệnh nhân. Giọng anh trầm thấp nhưng vẫn nhẹ nhàng:
“Thôi, ngủ đi. Ngủ sớm, hạ sốt sớm, mai tỉnh dậy sẽ ổn.”
Thẩm Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt nặng nề khép lại, gương mặt đỏ bừng vì sốt. Cậu nghiêng đầu tựa vào cánh tay Tạ Dần rồi ngủ thϊếp đi.
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn. Đêm đó, bệnh tình của Thẩm Ninh liên tục tái phát. Lúc thì cậu ngủ thϊếp đi rồi kêu nóng, lúc thì tỉnh dậy đòi uống nước. Uống nhiều nước lại khiến cậu phải đi vệ sinh, xong xuôi trở về thì lại không ngủ được. Những vòng lặp như thế khiến Tạ Dần bắt đầu hoài nghi về cuộc đời mình.
Chẳng phải tối nay mình đang ăn tối ở nhà chính sao? Không phải cả gia đình quây quần vui vẻ bên nhau sao? Tại sao mình lại phải về đây nhỉ?
Tại sao mình lại phải quay về cơ chứ?
Đến lần nôn khan thứ ba, Thẩm Ninh cuối cùng cũng đưa ra một tuyên bố mang tính bước ngoặt:
“Tôi nghĩ... có lẽ tôi đói.”
Cậu nói: “Từ trưa đến giờ, tôi chỉ uống một cốc sữa.”
Tạ Dần nhìn Thẩm Ninh bằng một biểu cảm khó có thể diễn tả. Một lúc sau, anh đứng dậy, bước xuống lầu. Tiếng bước chân dần tan biến ở cuối cầu thang. Thực ra, Thẩm Ninh đã hết sốt, cậu chỉ còn cảm thấy nóng và đói mà thôi. Sợ Tạ Dần sẽ làm nổ tung căn bếp, cũng để sau này lính cứu hỏa dễ dàng cứu hộ, cậu miễn cưỡng gượng dậy, lê lết xuống nhà bếp.
Không ngờ, chủ tịch Tạ Dần ở trong bếp đang xắn tay áo, một tay thọc vào bồn rửa rau. Dưới vòi nước chảy róc rách, anh rửa sạch đống nguyên liệu. Khi nấu ăn, dì Lệ luôn mua rau tươi trong ngày, nên trong nhà giờ chỉ còn mì khô, trứng và một ít rau xanh chưa dùng hết, đủ để làm một bát mì. Vị chủ tịch nhà ta thậm chí còn biết cách bật bếp lửa. Anh nhẹ nhàng xoay nút sang trái, ngọn lửa liền bùng lên.
Lửa cháy lép bép, nước trong nồi dần sôi, âm thanh “phụt phụt” vang lên không ngừng khiến người ta thấy buồn ngủ. Thẩm Ninh ngồi trong phòng khách, dán mắt vào ánh sáng ấm áp tỏa ra từ căn bếp, cuối cùng mơ màng ngủ thϊếp đi.
“Dậy đi.”
Giọng nói hơi nặng thêm: “Dậy, ăn cơm.”
“Ừm...”
Giọng nam trầm thật sự quá ồn, Thẩm Ninh phải dụi mắt ngồi dậy. Trước mặt cậu là một bát mì đang bốc hơi nghi ngút. Trên những sợi mì nóng hổi phủ vài cọng rau xanh mướt và một quả trứng chiên dày cộm. Trong bát còn để sẵn một đôi đũa, phục vụ vô cùng chu đáo.
Thẩm Ninh nghĩ rằng có lẽ mình nên cảm động, hoặc cảm nhận chút xót xa của một kẻ lưu lạc tha hương. Nhưng cậu thực sự quá đói, đến mức não bộ không thể tiết ra nổi bất kỳ loại hormone cần thiết nào để thể hiện ra cảm xúc ấy.