Nữ Phụ Nhỏ Bé Rất Sợ Hãi

Chương 19

Quả nhiên tay nghề nấu ăn của cô ấy ngày càng tốt, nhìn Tiểu Quý này mà xem nói chuyện với cô ấy mà không nhịn được nhìn chằm chằm vào thức ăn. Cô ấy cũng có chút nóng lòng muốn về nếm thử món ăn mình làm, có lẽ thật sự rất ngon?

Sở Xúc vui vẻ trở về, vừa mở cửa liền thấy bà Chu ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn, trông thấy thức ăn trên bàn hầu như không động đũa nhưng cô ấy cũng không thấy lạ, vì cho rằng bà ngoại đang đợi mình về ăn cơm.

"Bà ngoại, ăn cơm thôi." Sở Xúc cầm bát đũa lên mời.

Bà Chu cười gượng gạo: "Ừ."

"Bên Tiểu Quý thế nào rồi?" Vì muốn kéo dài thêm một chút, bà Chu thấy cách duy nhất tránh cho bữa cơm này không vào bụng là để Xúc Xúc nhà bà tự ăn thử vài miếng.

"May mà bà ngoại có một chiếc xe lăn bỏ không, cô Quý thật sự gặp chút rắc rối, chiều nay cháu qua thay thuốc cho cô ấy."

Bà Chu không nhịn được hỏi: "Thế đồ ăn mang đến Tiểu Quý ăn thế nào? Có hợp khẩu vị không?"

"Cô Quý có vẻ rất thích đồ ăn cháu làm, chắc là hợp khẩu vị." Sở Xúc nhớ lại dáng vẻ ăn ngon lành của Quý Mạt nên rất tự tin nói câu này.

Cô không kịp chờ đợi gắp một đũa thức ăn từ đĩa thức ăn bỏ vào miệng, bà Chu thấy vậy bàn tay cầm đũa cũng nắm chặt nhưng không có ý định động đũa.

Sở Xúc không phát hiện ra, cô đang tràn đầy hy vọng thưởng thức món ăn do tay nghề nấu ăn của mình, muốn biết vì sao khả năng nấu nướng của mình lại tăng lên.

Bà Chu nhìn nụ cười trên mặt Sở Xúc chậm rãi thu lại sắc mặt dần trở nên kỳ lạ, động tác nhai nuốt đáng lẽ phải có cũng dừng lại, thời gian giống như ngừng trôi bà cũng không nói thêm một lời nào.

Tảng đá lớn trong lòng bà như được dỡ bỏ, những món ăn ở đây trước đó bà đã nếm thử từng đĩa một, trông thì đẹp mắt nhưng chỉ là trông vậy thôi.

Vừa nãy nếm thử vài miếng, bà còn lén ăn hai miếng dưa muối trong bếp mới làm dịu được sự khó chịu trong miệng. Xúc Xúc nhà bà là người rất lợi hại, đúng là có năng khiếu đặc biệt khi bằng những nguyên liệu tốt như vậy mà cũng có thể làm ra món ăn khó ăn đến thế.

Đổi người khác đến nấu đại khái cũng có thể xem như ăn được đi.

"Bà ngoại, hay là gọi đồ ăn ngoài đi." Miếng thức ăn đó, cuối cùng Sở Xúc vẫn không có dũng khí nuốt xuống.

Nhớ lại dáng vẻ ăn ngon lành của Quý Mạt, cô có chút áy náy vì mùi tanh nồng như vậy sao cô ấy lại ăn được nhỉ, chẳng lẽ là để không làm mất mặt cô sao?

"Ừm được, được đó." Bà Chu vội vàng trả lời, đồ ăn ngoài tuy có nhiều dầu mỡ một chút nhưng hương vị tính ra vẫn tốt hơn nhiều so với những món ăn trên bàn chỉ đẹp chứ không ngon này.

Sở Xúc có chút ngẩn ngơ, quyết định gọi thêm một phần: "Vậy cháu gọi thêm một chút, tiện thể mang cho cô Quý một ít."

"Nên thế." Bà Chu đầy vẻ đồng cảm: " Tiểu Quý là một cô gái tốt bụng." Bà liếc nhìn Sở Xúc, vẻ mặt như mong cô hiểu được khiến sự tự tin của Sở Xúc hoàn toàn bị đánh gục.

Tiểu Quý thật ngốc, khó ăn không biết nói một tiếng sao? Không biết có bị đau bụng không.

Một giờ sau, Sở Xúc mang đến cho Quý Mạt một bữa ăn gọi ngoài thịnh soạn.

Cô có chút ngạc nhiên trong khi đó Sở Xúc còn ngạc nhiên hơn, vì Quý Mạt đã ăn hết những món ăn trước đó.

"Bác sĩ Sở, chị nhiệt tình quá chưa gì mà đã chuẩn bị cả bữa tối cho tôi rồi sao?" Quý Mạt thật sự không biết Sở Xúc đang nghĩ gì, theo cô thấy có thể là Sở Xúc có việc gì đó vào buổi tối, nghĩ đến việc cô ở một mình không tiện nên đã chuẩn bị bữa tối cho cô trước.