Nữ Phụ Nhỏ Bé Rất Sợ Hãi

Chương 20

Sở Xúc liếc nhìn những chiếc đĩa trống trên bàn: "Ăn hết rồi sao?"

"Vâng, có thể là do bị thương nên dạ dày hoạt động hơi tốt." Quý Mạt bình tĩnh nói dối, đây là thói quen xấu hình thành từ thời mạt thế, khi cô thấy đồ ăn là không kiềm được trong một chốc một lát đúng là không thể sửa được.

Còn về việc ngon hay không ngon, có mùi tanh hay không, cô không có khái niệm gì về những điều này.

Sở Xúc phát hiện ra vấn đề là Quý Mạt thật sự không thấy cơm hôm nay khó ăn.

Cô có một phỏng đoán, Tiểu Quý không có vị giác?

Cô thăm dò hỏi: "Món ăn hôm nay hợp khẩu vị chứ?"

"Hợp khẩu vị." Quý Mạt trả lời.

Sở Xúc không hỏi thêm nữa, họ vẫn chưa thân thiết đến mức như vậy. Tiểu Quý không muốn nói nhiều, cô không tiện hỏi thêm.

Sở Xúc rời đi.

Quý Mạt nhìn những món ăn được mang đến bụng lại sôi lên ùng ục, tiếc là cô đã ăn no dạ dày của cơ thể này không lớn, nếu ăn thêm nữa sẽ nôn ra nên đành phải từ bỏ.

Quý Mạt xin công ty nghỉ ba ngày, trong thời gian này cô nhận được một số cuộc điện thoại của những người theo đuổi, cô đều từ chối khéo léo khi họ muốn đến thăm cô.

Cô nhìn chằm chằm vào gương, người trong gương có khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng nõn, khuôn mặt này thật sự rất thu hút, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh.

Những ngày này hoặc là bà Chu mang cơm cho cô hoặc là bác sĩ Sở đến thăm, việc thay thuốc cơ bản đều là bác sĩ Sở tối đi làm về sẽ giúp cô thay thuốc, còn tiện thể giúp cô xử lý những việc vặt khác trong nhà.

Sở Xúc không tự nấu cơm nữa mà đều là nà Chu nấu xong rồi cô ấy mang đến, nhìn thấy Quý Mạt vẫn như trước ăn uống ngon lành hoàn toàn không kén chọn, cô ấy liền không nghi ngờ nữa, cô gái Tiểu Quý này thật sự không có vị giác.

Ba ngày ngắn ngủi trôi qua, sau khi được Sở Xúc cho phép Quý Mạt cuối cùng cũng có thể xuống đất đi lại, tuy vết thương ở lòng bàn chân không quá sâu nhưng chỉ là trước đó có nhiều đá vụn đâm vào, mà bây giờ trời lại nóng, trước đó Sở Xúc không cho cô xuống đất là sợ vết thương bị nhiễm trùng.

Quý Mạt chỉ xin nghỉ ba ngày, hiện tại cô đi giày đế bằng đến công ty làm việc, cô không còn mặc váy như trước nữa mà là diện một bộ quần áo khá thoải mái, may là công ty không có yêu cầu gì đặc biệt về trang phục.

Chức vụ của cô không phải lễ tân do đó cũng không cần phải ăn mặc đẹp làm gì, Quý Mạt quyết định sau này sẽ mặc quần áo thoải mái hơn.

Lỡ gặp lại tên đàn ông ghét phụ nữ kia, cô cũng có thể chạy nhanh hơn.

Cô nghĩ mình có thể nhân cơ hội bị thương ở lòng bàn chân này từ từ thay đổi một số thói quen, để mọi người quen dần như vậy sẽ không thấy đột ngột.

Khi vết thương của Quý Mạt gần lành thì Sở Xúc không mang cơm đến cho cô nữa. Tuy nhiên thỉnh thoảng họ vẫn gặp nhau trong khu chung cư, vội vàng chào hỏi nhau một tiếng khách sáo rồi ai nấy lại bận rộn với công việc của mình, rất ít khi có thể dừng lại trò chuyện lâu.

Sở Xúc cơ bản đều sẽ hỏi một câu, vết thương hồi phục thế nào.

Trên thực tế, kể từ ngày hôm đó thời gian đã trôi qua mười ngày, chỉ cần chú ý một chút cơ bản sẽ không có vấn đề gì nữa.

Những ngày gần đây, Quý Mạt không phải tăng ca tuy nhiên, khoảng một thời gian nữa tình hình làm việc trong công ty sẽ bận rộn hơn, lúc đó tăng ca là điều không thể tránh khỏi.