Cô còn phải đi thay thuốc, việc này cô không thể tự xuống lầu được.
Cô là người thuê nhà ở đây, hàng xóm láng giềng cơ bản không quen biết ai tuy công ty thì có đồng nghiệp nhưng mọi người đều phải đi làm, không thể nghỉ làm chạy đến chăm sóc cô được.
Chỉ có thể đợi đến tối, xem có thể nhờ những đồng nghiệp thân thiết hơn giúp đỡ một chút hay không. Người theo đuổi chủ cũ của thân thể này tính ra thì không ít nhưng cô không muốn rước họa vào thân tự tìm rắc rối, bởi vì những người đó đã bị từ chối rõ ràng trước đó, cô không cần phải tiếp xúc nữa sẽ tốt hơn.
"Trông có vẻ rất ngon." Mở trang web gọi đồ ăn ngoài, Quý Mạt rơi vào mâu thuẫn vì đột nhiên bánh bao hấp trước đó cô lại thấy không có gì ngon nữa, cô vốn là một kẻ nhà quê đến từ thời mạt thế nên sao lại không muốn ăn món ngon hơn chứ?
Đang do dự không biết có nên ăn một bữa thịnh soạn không thì chuông cửa reo lên.
Cô hỏi: "Ai đấy?"
"Là tôi." Giọng của Sở Xúc lại trở nên nghiêm túc.
"Bác sĩ Sở sao?" Quý Mạt vội vàng dùng ghế đẩy mình qua: "Chị đợi một chút."
Di chuyển được hai bước cô đã mệt không chịu nổi, thể chất của cơ thể này quá kém, cánh tay hoàn toàn không có sức lực làm cô có chút ghen tị với "Sức mạnh trời sinh" của bác sĩ Sở.
Cửa được mở ra Sở Xúc liền thấy Quý Mạt đầu đầy mồ hôi ngồi trên một cái ghế thở hổn hển, lại nhìn thấy một cái ghế khác làm cô hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Tôi đưa cho cô một chiếc xe lăn để sử dụng trong khoảng thời gian này, hiện tại cô đổ mồ hôi khắp người rồi để tôi đưa cô vào phòng tắm lau người một chút."
"À, vậy thì làm phiền chị rồi." Quý Mạt không từ chối, trong lòng còn rất vui cảm thấy mình gặp được người tốt quá.
Có lẽ đây chính là vận may ít ỏi của vai phụ vật hi sinh nhỉ.
Sở Xúc đưa Quý Mạt vào phòng tắm, cả hai người đều là con gái nên Quý Mạt cũng không kiêng dè, cô còn nhờ Sở Xúc lấy giúp mình một bộ quần áo sạch rồi tự cởi hết đồ tự xả nước chuẩn bị tắm rửa.
Là một bác sĩ, Sở Xúc cái gì cũng đã từng thấy do vậy tất nhiên cũng không kiêng dè đi vào, cô ấy rất thoải mái đứng ở một bên cầm quần áo sạch chờ đợi.
"Cảm ơn bác sĩ Sở nhiều, nếu không thì hôm nay tôi không biết phải làm sao nữa."
Sở Xúc vô thức nói: "Một lát nữa trao đổi phương thức liên lạc đi, cô có vấn đề gì có thể gọi điện cho tôi."
"Được."
Sở Xúc lấy cho Quý Mạt một chiếc váy ngủ, trực tiếp giúp cô mặc vào: "Tôi mang đến cho cô một ít thức ăn tuy mùi vị không được ngon lắm."
"Không sao, tôi thấy rất ngon." Quý Mạt đáp lời, đặc biệt là khi nhìn thấy những đĩa thức ăn trông có vẻ ngon mắt kia khiến cô cũng thoải mái ăn uống không khách sáo với Sở Xúc, bởi vì Sở Xúc nói lát nữa mình sẽ về nhà ăn sau.
Sở Xúc thấy Quý Mạt thật sự lộ ra biểu cảm ăn rất ngon lành thì trong lòng chắc chắn, quả nhiên tay nghề nấu ăn của mình thật sự đã tiến bộ.
Trong lòng cô ấy còn có chút kỳ lạ, vì đã lâu không nấu ăn rồi nhưng sao tay nghề nấu nướng của mình lại tiến bộ được nhỉ?
"Vậy tôi về trước, chiều lại qua giúp cô thay thuốc."
"Thật sự làm phiền bác sĩ Sở quá, đợi tôi khỏe lại sẽ báo đáp chị sau."
Sở Xúc thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Quý Mạt khi nhìn vào thức ăn liền mím môi cười nhẹ.