Nữ Phụ Nhỏ Bé Rất Sợ Hãi

Chương 17

"Được, bà yên tâm đi, tay nghề nấu ăn của cháu tiến bộ thật mà." Sở Xúc thấy vẻ mặt của bà Chu thế kia sao có thể không biết bà đang nghĩ gì: "Bà ngoại, tối qua cháu không phải đưa cô Quý về sao?"

"Ừ, sao thế? Đúng rồi, không biết tình hình của Tiểu Quý thế nào nhỉ, bây giờ con bé bị thương ở chân không đi lại được, lát nữa con hãy qua xem thử coi con bé có cần giúp gì không. À nhà mình có một cái xe lăn, vừa lúc cho Tiểu Quý dùng được đó, lát nữa con nhớ đưa sang cho cô bé. Con gái trẻ tuổi mà một mình ở ngoài làm việc thật không dễ dàng, nhìn cô bé ấy bà lại nhớ đến Xúc Xúc hồi trước một mình đi nước ngoài du học, chắc cũng giống như Tiểu Quý đã chịu không ít khổ sở nhỉ, bình thường con không nói nhưng bà ngoại đều biết."

Bà Chu thở dài: "Một mình ở ngoài sinh sống, có dễ dàng gì đâu."

"Được, lát nữa cháu đưa cho cô ấy." Sở Xúc quay lại chủ đề vừa rồi: "Bà ngoại, tay nghề nấu ăn của cháu tiến bộ thật đó, tối qua cháu làm một bữa cơm cho Tiểu Quý, cô ấy ăn hết sạch." Sở Xúc nói đến đây vẻ mặt lộ nét rạng rỡ, hoàn toàn không giống người phụ nữ lạnh lùng hôm qua.

Bà Chu kinh ngạc: "Thật sự ăn hết sạch sao? Tiểu Quý không kén ăn vậy sao? Thật đáng thương... " Bà cảm nhận được ánh mắt vô tội của Sở Xúc, cười trừ: "Xem ra tay nghề nấu ăn của Xúc Xúc có tiến bộ thật, vậy hôm nay bà ngoại phải nếm thử xem sao."

Phải nói nghe cháu mình nói vậy bà Chu đột nhiên có chút mong chờ món ăn của Sở Xúc, Xúc Xúc nhà bà thông minh như vậy có lẽ tay nghề nấu ăn thật sự tiến bộ, làm ra món có thể ăn được rồi?

Một bàn đồ ăn ngon lành hấp dẫn được bày trên bàn ăn, không biết là cố ý hay vô tình Sở Xúc còn đặc biệt để lại một phần cho Quý Mạt, định đưa qua trước rồi mới quay về ăn cơm. Cô cũng nghĩ đến, tình hình hiện tại của Quý Mạt, hình như làm gì cũng không tiện.

Sớm đưa xe lăn qua, ít nhất Quý Mạt còn có thể hoạt động trong nhà.

"Bà ngoại, cháu qua đó trước."

Xe lăn có thể gấp lại, Sở Xúc khỏe nên một tay xách xe lăn một tay xách phần đồ ăn đóng gói kỹ, dáng vẻ nhẹ nhàng không tốn chút sức nào.

Bà Chu không đi theo bởi vì bà có chút nóng lòng muốn thử tay nghề nấu ăn của cháu gái mình trước.

Nếu có thể ăn được, bà phải nghĩ trước xem dùng từ gì để khen.

Nếu không ngon lắm, bà cũng phải nghĩ cách dùng từ khéo léo miêu tả món này. Về món mặn thì bà sẽ nói rằng gần đây mình kiêng đồ mặn, nhưng còn đồ chay thì sao nhỉ, bà nên dùng lý do gì từ chối không ăn đây?

Sáng sớm Quý Mạt vừa thức dậy thì thật sự có chút ngớ người, cô không thể đi lại được nhưng cũng may mà trong phòng có hai cái ghế, cô mới có thể vịn vào đó từ từ di chuyển đến phòng tắm, nếu không thì cô có lẽ phải bò qua rồi.

Cuối cùng cũng vệ sinh cá nhân xong, Quý Mạt định thuê người chăm sóc nhưng phát hiện giá thuê người chăm sóc quá đắt, số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng của cô không đủ để thuê người chăm sóc.

Phải nói số tiền cô gái này kiếm được trong những năm đi làm đã đi đâu nhỉ? Quý Mạt tìm ra các bản ghi chuyển khoản, hóa ra là dùng để cho em gái ruột đi học.

Số tiền trong thẻ này dùng gọi đồ ăn ngoài thì vẫn đủ, cùng lắm thì ăn mấy món rẻ một chút, mỗi ngày ăn bánh bao hấp cháo cũng được.