Quý Mạt không để ý đến giọng điệu khinh thường của hệ thống số 444, ngược lại cô còn rất vui vẻ chia sẻ những chuyện vừa gặp, cuối cùng còn cảm thán một câu: "Thế giới hòa bình chính là người tốt nhiều còn có người nhiệt tình không ít, tôi bắt đầu thích nơi này rồi."
Hệ thống số 444 rất bất lực muốn trợn mắt, vậy nên ký chủ số 44 này gọi nó đến chỉ để trò chuyện mấy chuyện tầm thường đêm khuya này sao?
Hệ thống quyết định đả kích một chút ký chủ đang đắm chìm trong thế giới tươi đẹp này: [Đừng quên tối nay cô mới vừa thoát chết đó, hệ thống tôi đây rất coi trọng cô nên cô nhất định đừng để hệ thống thất vọng, hãy tiến hành nhiệm vụ phản công của mình cho tốt và cẩn thận đừng làm hỏng việc mà mất luôn cả mạng. Nhiệm vụ đầu tiên nếu không hoàn thành thì thế giới phía sau sẽ càng ngày càng khó sinh tồn hơn.]
Hệ thống số 444 lải nhải như bà mẹ già khi phát hiện Quý Mạt không lên tiếng nữa, nó nhìn lại thì thấy đối phương đã ngủ mất khiến hệ thống tức đến suýt ngất đi.
Hệ thống số 444 lải nhải rồi đi: [Ký chủ bây giờ người nào cũng không thể làm cho người ta yên tâm được, lười nhác không đứng đắn đúng là căn bản không để hệ thống này vào mắt mà, rõ ràng là cô ấy tự tìm hệ thống ra để trò chuyện kết quả mới nói chuyện vài ba câu đã lăn ra ngủ mất. Hệ thống tôi nhớ rồi đó, lần sau nhất định sẽ không dung túng cho kiểu ký chủ phiền phức này nữa... Thật là chiều hư cô rồi hừ! Tức chết hệ thống mà.]
Sáng sớm bà Chu nghe thấy tiếng lạch cạch trong bếp, không nhịn được đứng dậy đi xem thì kinh ngạc phát hiện Sở Xúc đang nấu cơm.
"Xúc Xúc, sao con lại nấu cơm? Không phải con không thích làm mấy việc này sao?" Thật ra ý bà Chu muốn nói là con có biết đồ ăn con nấu ra có ăn được không?
Cháu gái bà cái gì cũng tốt chỉ có nấu cơm là quá dở, ăn một miếng là không muốn ăn miếng thứ hai.
"Cuối cùng cũng đến lượt con có ngày nghỉ phép, sao không ngủ thêm một lát?" Bà Chu nhìn những món ăn được bày biện rất ngay ngắn, ngay cả thịt thái lát cũng rất đều tay. Giống như một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế đang nấu cơm khiến bà có chút không biết xuống tay gắp ăn như thế nào.
Các lát thức ăn được cắt rất đẹp, nguyên liệu cũng là nguyên liệu tốt nhưng nghĩ đến những nguyên liệu này sẽ gặp phải bàn tay tàn phá của cháu gái mình liền khiến bà vô cùng đau lòng.
Bà vội vàng đi tới khuyên bảo: "Xúc Xúc, con mau đi nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì thì bà ngoại làm cho, bác sĩ được nghỉ phép thì hãy an tâm nghỉ ngơi, thời gian thảnh thơi không dễ dàng có đâu."
"Bà ngoại, tối qua cháu ngủ rất ngon, cũng không quen ngủ nướng." Sở Xúc từ chối lời bà, cô rời khỏi bếp còn nói rất nghiêm túc: "Bà ngoại, cháu thấy tay nghề nấu ăn của mình có tiến bộ, hôm nay để cháu thử xem."
Bà Chu đau lòng nhìn những nguyên liệu trong đĩa: "Xúc Xúc, đôi tay này của con không phải để dùng cắt rau nấu cơm, mấy việc này hãy để bà ngoại làm đi."
"Không cần đâu bà ngoại, bà đã lớn tuổi rồi, người nên nghỉ ngơi chính là bà hôm nay để cháu làm đi. Là cháu gái thì làm cho bà ngoại vài món ngon và chăm sóc bà đó là điều nên làm. Hơn nữa, bà cũng phải xem tay nghề nấu ăn của cháu có tiến bộ không chứ?"
Thấy Sở Xúc kiên quyết như vậy, bà Chu đành phải luyến tiếc nhường bếp, chỉ là không đành lòng nhìn những nguyên liệu đó: "Được rồi, hôm nay cho phép con làm một lần, sau này không được làm nữa."