Quý Mạt nhịn thèm, nở nụ cười khách sáo: "Bác sĩ Sở thật cảm ơn cô rất nhiều, cô vất vả rồi, đây tôi gọt quả táo này mời cô."
"Cảm ơn, vậy tôi không khách sáo nữa." Sở Xúc nhận lấy bởi vì cô ấy rất thích ăn táo. Cầm lấy quả táo rồi tự nhiên ngồi sang một bên cắn ăn, quả thật đúng như cô ấy nói là mình hoàn toàn không khách sáo chút nào.
Quý Mạt nghe thấy tiếng Sở Xúc cắn táo phát ra tiếng giòn tan, trong miệng không khống chế được mà tiết ra rất nhiều nước bọt, cô vội vàng lấy thêm một quả táo. Nếu không phải vì vết thương khiến chân cẳng không tiện di chuyển thì cô sẽ không thèm gọt vỏ mà chỉ cần rửa sạch là ăn luôn rồi.
Chính là cô cũng không thể nhờ bác sĩ Sở giúp mình rửa táo đâu nhỉ?
Nhanh chóng gọt vỏ quả táo xong, bên tai lại nghe thấy tiếng Sở Xúc cắn táo giòn tan, Quý Mạt nghĩ thầm quả táo vừa nãy là quả to nhất trong đĩa hoa quả, chắc chắn vừa giòn vừa ngọt.
Sở Xúc đã giúp cô một việc lớn nên để cô ấy ăn quả to cũng xem như xứng đáng.
Món ăn Sở Xúc làm không tính là ngon nhưng cũng không đến nỗi khó ăn, Quý Mạt lạ là người không kén ăn nên dáng vẻ cô ăn rất ngon lành khiến Sở Xúc chú ý thêm vài lần.
Biểu cảm của Quý Mạt giống như đang thưởng thức món ngon đặc biệt sơn hào hải vị, điều đó cũng khiến cho Sở Xúc nhịn không được bắt đầu nghi ngờ liệu tay nghề nấu nướng của mình có phải đã tiến bộ hơn trước không.
Quý Mạt thấy Sở Xúc vẫn ngồi im nhìn mình ăn, khóe mắt cô lén liếc nhìn lượng cháo vốn đã không nhiều trong nồi cơm điện, cô vẫn giả vờ hỏi một câu: "Ngại quá bác sĩ Sở, chưa kịp hỏi chị đã ăn cơm chưa, hay là mình cùng ăn nhé?"
"Không cần đâu, tôi ăn rồi." Vừa nãy còn ăn hết một quả táo rất to nên cô ấy không đói cho lắm, nhưng nhìn Quý Mạt ăn ngon lành thì cô ấy lại thấy rất nghi ngờ có khi nào hôm nay khả năng nấu ăn của mình đột nhiên phát huy siêu thường làm rất ngon hay không.
Có lẽ cô ấy có thể tìm cơ hội thử lại xem sao.
"Ồ, vậy à." Bác sĩ Sở đã không đói, vậy thì những món ăn này đều là của cô rồi.
Cháo kê thơm ngon sạch sẽ không bị ô nhiễm, trứng luộc núng nính trắng nõn nà còn có rau xanh xào giòn tan. Những thứ này đối với Quý Mạt đều là những món ăn ngon.
Sở Xúc: "Thích ăn thì ăn nhiều vào."
Quý Mạt gật đầu không khách sáo ăn hết sạch sẽ tất cả các món ăn, có lẽ là phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của Sở Xúc, cô liền bổ sung một câu: "Hôm nay đói quá, trưa nay tôi cũng không kịp ăn gì."
Sở Xúc tỏ vẻ hiểu nhưng vẫn nhắc nhở: "Lần sau vẫn phải ăn cơm đúng giờ, ăn uống không điều độ sẽ không tốt cho cơ thể."
Quý Mạt đồng ý, Sở Xúc lại giúp cô rửa bát sau khi cô ăn xong, lại giúp lấy nước cho cô rửa mặt mới đưa cô về phòng rồi đi.
Tuy bây giờ cô vẫn chỉ là vai phụ nhưng thế giới nơi này không phải là tận thế, lòng người đều còn rất tốt, cô vừa đến đã gặp được bà Chu và bác sĩ Sở đầy lòng nhiệt tình, mọi chuyện đều thật tốt.
"Hệ thống 444, cậu có đó không?" Quý Mạt rất muốn tìm người nói chuyện nhưng mà trong căn phòng này chỉ có một mình cô, nghĩ đi nghĩ lại cô chỉ có thể thử gọi hệ thống.
Hệ thống số 444: [Không phải đã nói rồi sao, đừng có chuyện vặt vãnh gì cũng gọi hệ thống này à? Hệ thống rất bận dưới tay có rất nhiều ký chủ, còn có không ít người gây rắc rối, ngày nào cũng xử lý những rắc rối kỳ quái thật khiến hệ thống đau đầu chết đi được. Được rồi ký chủ số 44, có chuyện gì thì mau nói đi, nể tình cô vừa đến môi trường mới nên hệ thống tôi đây tạm thời cho phép cô làm phiền chút đấy.]