Sở Xúc: "Không phiền, tiện tay thôi nhưng tôi không phải người có năng khiếu nấu nướng nên món ăn làm ra có thể không ngon lắm. Chỗ này khá vắng vẻ hẻo lánh, cửa hàng bán đồ ăn đêm chắc cũng ít nên nếu đợi gọi đồ ăn bên ngoài giao đến, có lẽ phải gần một tiếng nữa."
Cô ấy cân nhắc rằng đồ ăn bên ngoài giao đến, với tình trạng đi lại không thuận tiện của Quý Mạt bây giờ sẽ không hay, hơn nữa là một cô gái trẻ tuổi ở một mình vừa rồi cô còn bị dọa sợ thì chuyện gọi đồ ăn bên ngoài tính ra cũng không ổn lắm. Quan trọng hơn là cô ấy sợ tên quấy rối lén lút đó vẫn đang để mắt tới Quý Mạt sẽ lợi dụng chuyện giao hàng gây hại cho cô.
Cô ấy nghĩ như vậy là vì nãy giờ Sở Xúc vẫn luôn quan sát biểu cảm nét mặt của Quý Mạt. Khi cô kể lại sự việc mình gặp phải thì giọng nói của cô rất chắc chắn rõ ràng, dường như đã xác định rằng người đó muốn hại mình.
Tại sao Quý Mạt lại khẳng định rằng người cô ấy gặp tối nay sẽ gây nguy hiểm cho cô ấy chứ? Có lẽ là vì cô ấy biết điều gì đó chăng.
Thông thường, khi gặp người nào đó lén lút theo dõi mình, người ta sẽ không vô thức cởi giày bất chấp những viên đá vụn trên mặt đất cứa vào chân mà bỏ chạy thế này. Chỉ khi gặp nguy hiểm rõ ràng và biết rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, theo bản năng con người mới phản ứng như vậy.
Cô ấy còn phát hiện ra rằng trên túi xách của Quý Mạt có dấu vết của bụi bẩn và đất, cánh tay và lòng bàn tay cũng có một số vết bẩn, nhưng trên cơ thể lại không có dấu vết bị ngã, vậy thì những vết bẩn này dính vào từ đâu?
Chắc hẳn đã Quý Mạt đã cầm thứ gì đó, có thể là nhặt cục đá hoặc miếng gạch trên mặt đất dùng để phòng thân?!
Có thể kẻ quấy rối kia không phải lần đầu theo dõi Quý Mạt, bản thân cô ấy cũng phát hiện ra nên mới theo bản năng bỏ chạy?
Sở Xúc mang theo những nghi vấn này, mở tủ lạnh nhà Quý Mạt ra xem.
Bên trong có rau xanh và trứng, trong tủ bếp còn có gạo nên Sở Xúc quyết định nấu cháo kê, cô ấy đập cả quả trứng vào nồi cháo điện rồi xào thêm một đĩa rau xanh.
"Nhà cô không có thịt à?"
Quý Mạt nghe Sở Xúc hỏi liền trả lời: "Tôi quen ăn chay, ít khi ăn thịt chỉ thường ăn trứng nên thỉnh thoảng mới mua chút thịt gà thôi."
"Lúc này cô đang bị thương nên có thể cân nhắc việc cải thiện chế độ khẩu phần ăn, tăng thêm chút thức ăn mặn bổ sung dinh dưỡng."
Quý Mạt: "Tôi cũng nghĩ vậy, do đó ngày mai tôi sẽ gọi cửa hàng bên ngoài giao thịt đến."
Vừa nghĩ đến đó Quý Mạt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cô thật sự rất thích ăn thịt tất nhiên món rau cô cũng không chê, được rồi dù sao thì cô chính là thích ăn tất cả mọi thứ. Ở thời mạt thế, dù là có thịt ăn hay rau xanh đều là một thứ xa xỉ.
Còn có cả hoa quả, cô liếc nhìn qua đĩa hoa quả tươi rói trên bàn liền nhịn không được cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ.
Cô vừa gọt xong một quả táo thì Sở Xúc đã vo gạo xong bắt lên bếp nấu, rau xanh cũng đã được rửa sạch, còn Sở Xúc thì chậm rãi đi tới.
"Đợi cháo kê chín rồi tôi sẽ xào rau, nếu không thì sẽ nguội mất." Sở Xúc giải thích, ánh mắt dừng lại trên quả táo mà Quý Mạt vừa gọt xong.
Quý Mạt bị nhìn như vậy, ngại quá bác sĩ Sở là khách hơn nữa còn nhiệt tình giúp cô bận rộn trong ngoài, quả táo này vẫn nên đưa cho cô ấy ăn thì tốt hơn.