Nữ Phụ Nhỏ Bé Rất Sợ Hãi

Chương 13

Quý Mạt hết nói nổi: "Trời đất ơi sao lại tệ thế? Quả nhiên vật hi sinh nhỏ bé chính là kẻ không được chào đón mà?!"

Bởi vậy cô mới cố gắng hết sức cẩn thận hành động ở thời mạt thế kia, vậy mà rốt cuộc lại chết vì tai họa bất ngờ. Hóa ra không phải do cô không đủ cố gắng, mà là do ông trời quá tệ.

[Là một hệ thống dẫn dắt ký chủ vật hi sinh đi ngược dòng, tôi hy vọng cô sẽ ít đi đường vòng.]

Quý Mạt: "Cảm ơn lời nhắc nhở, tôi sẽ cân nhắc thêm."

Điều này có nghĩa là cô nhất định phải đối đầu với tên đàn ông ghét phụ nữ đó sao? So sánh giữa nguy hiểm có thể phòng ngừa này và nguy hiểm chưa biết mang yếu tố không xác định kia, Quý Mạt hiểu mình nên chọn thế nào.

Cô không thể chuyển nhà được!

"Đến rồi." Giọng nói của Sở Xúc kéo suy nghĩ của Quý Mạt về hiện thực đồng thời Sở Xúc từ từ đặt Quý Mạt xuống, lần này cô ấy đã đổi thành kiểu bế công chúa rồi nói: "Lấy chìa khóa mở cửa đi."

Quý Mạt vội lục tìm trong túi xách, sau khi tìm thấy chìa khóa liền mở cửa để Sở Xúc bế cô vào nhà.

Đây là một căn hộ có một phòng ngủ, bên trong căn hộ được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, từ đó có thể thấy nguyên chủ là một người rất gọn gàng và yêu thích sạch sẽ. Trong nhà còn có một số đồ trang trí đơn giản, phong cách chung thiên về sự nhẹ nhàng đúng là nơi ở của một cô gái trẻ tuổi.

Sở Xúc đặt Quý Mạt lên ghế sofa, dặn dò: "Mấy ngày nay không được đυ.ng nước, mỗi ngày nhớ đến thay thuốc."

Quý Mạt thầm nghĩ ngày mai cô phải lên mạng tìm người chăm sóc mới được, đúng lúc này, bụng cô kêu lên ùng ục hai tiếng khiến cho bầu không khí trong phòng vốn đã yên tĩnh bỗng chốc càng thêm im ắng.

"Chưa ăn cơm à?"

Quý Mạt gật đầu: "Tan làm là tôi về thẳng đây, đợi lát nữa tôi sẽ gọi đồ ăn đêm." Nguyên chủ không mấy khi ăn đồ ăn bên ngoài điểm này thật khác với nhiều người trẻ, cô ấy thường tự nấu ăn với khẩu vị thanh đạm và lành mạnh hơn.

Quý Mạt không quá cầu kỳ về đồ ăn bởi vì những người sống sót ở thời mạt thế thì sẽ chẳng quan tâm nhiều đến chuyện món đó có lành mạnh hay không lành mạnh, khẩu vị ăn ngon hay không ngon miễn là có thể ăn, có thể duy trì sự sống và bổ sung thể lực thì đều là những thứ quý giá nhất.

Nguyên chủ là một cô gái trẻ tốt như vậy kết quả lại bị tên đàn ông ghét phụ nữ để mắt tới, tuổi đời còn trẻ đã mất mạng.

Có lẽ là do nhập tâm suy nghĩ hoặc cũng có thể là do căm hận tên đàn ông ghét phụ nữ muốn hại cô kia, Quý Mạt nghiến răng nghiến lợi rủa thầm tên đàn ông ghét phụ nữ đó trong lòng. Sau khi vết thương ở chân mình lành lại, cô nhất định phải tập luyện võ thuật mới được, nghe hệ thống nói thì tên đàn ông ghét phụ nữ đó có vẻ cũng sẽ không từ bỏ ý định làm hại cô.

Tên đàn ông ghét phụ nữ đó vì sao lại để mắt tới cô nhỉ, hệ thống không cung cấp thông tin rõ ràng nên chuyện này chỉ có thể tự cô đi tìm hiểu.

Quý Mạt đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý việc Sở Xúc đang nhìn cô ra vẻ đánh giá, cuối cùng cô ấy như đưa ra quyết định lên tiếng hỏi: "Nhà có nguyên liệu nấu ăn gì không? Nếu không phiền thì tôi nấu cho cô chút đồ ăn."

"Như vậy có phiền chị quá không?" Quý Mạt hỏi, trong lòng thật ra thấy rất ổn vì hiện tại cô hơi đói rồi, nếu bác sĩ Sở không chê phiền thì nấu cho cô chút rau luộc cũng được.