Chương 22:
Buổi tối Yến Linh về muộn, Ninh Yến nghỉ ngơi được một lúc, tinh thần đang tốt, nể tình viên đông châu, nên đích thân hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, cuối cùng cũng phục vụ hắn lên giường, hai phu thê vẫn như thường không nói chuyện quá nhiều, nếu nói có gì không giống thì chính là ánh mắt Yến Linh nhìn nàng đã có thêm một chút thẳng thắn.
Tối qua Ninh Yến phối hợp với hắn qua ải đó, hôm nay liền nổi lên tâm tư.
Nam nhân một khi ăn mặn, thì có hơi ăn quen mùi. Lần một lạ lần hai quen, dã tâm một khi nổi lên, như cỏ khô lan cháy, giống như nhìn thấy thiên địa mới, mang theo tâm lý tìm kiếm cái lạ, những chỗ mới đầu ngại tìm hiểu sâu, bây giờ lại thành đồ chơi trong tay hắn.
Nàng bị va chạm đến nỗi xương cốt rã rời, giống như có thứ gì theo bản năng chôn sâu trong xương cốt bị hắn lấy ra.
Cả quá trình hai phu thê hiếm khi chạm mắt.
Chỉ lúc Ninh Yến lơ đễnh liếc qua, bóng dáng khoác y phục trên người, y quan chỉnh tề, thậm chí còn có chút không nhiễm bụi trần lại làm ra chuyện như vậy.
Rất không được tự nhiên.
Sau khi kết thúc, Yến Linh tắm trước, Ninh Yến mệt mỏi nằm trên ghế bành, dặn dò Vinh ma ma đổi chăn nệm sạch sẽ, Như Sương nhìn dáng vẻ chủ tử có sức không có lực, rất đau lòng, đợi Yến Linh ra, Như Sương vội vàng dìu nàng vào tắm rửa, lúc này Vinh ma ma lặng lẽ lui ra, trong phòng sạch sẽ, còn đốt trầm hương.
Lúc Như Sương lau chùi cho Ninh Yến, phát hiện nhiều thêm những dấu vết đỏ, nhưng cũng không khó tan, nhớ đến trên cổ Hâm tẩu tử ở dãy sau in hai dấu đỏ rõ rệt, nàng ta chỉ tưởng là muỗi cắn, sau bị người ta chế nhạo nói là nam nhân trong nhà làm ra.
“May mà cô gia không có sở thích này.” Nếu không mất mặt cỡ gì.
Ninh Yến không biết nên khóc hay cười, cứ cảm thấy phải là quan hệ rất thân thiết thì mới có thể làm được, Yến Linh cũng không yêu nàng, sao có thể làm ra chuyện như vậy, bây giờ hắn chỉ thỏa mãn du͙© vọиɠ trên người mình mà thôi.
Quay vào phòng trong, hai phu thê tự đắp chăn đi ngủ, an tĩnh, như ban nãy cuồng nhiệt không phải bọn họ.
Đến trưa hôm sau, Vinh ma ma nhớ ra chuyện mua nhà, đau lòng bước vào.
“Cô nương, bên Lâm quản sự đưa đến tin tức, nói là chủ nhà đã quay về rồi, bây giờ chúng ta không cần đi nữa, thì nhà cũng không cần mua nữa, chỉ là một ngàn lượng bạc đặt cọc phải làm sao?”
Ninh Yến rảnh rỗi không có gì làm học cắm hoa, trong tay đang cầm một cành hoa cúc vàng, cánh hoa xán lạn lay động, chiếu rọi làm da sáng ngời của nàng, càng thêm sinh động: “Không cần trả, cứ mua đi!”
Vinh ma ma kinh ngạc: “Mua sao? Vậy bạc trong tay chúng ta đều tiêu hết rồi!” Căn nhà đó không nhỏ, hoa viên không tệ, địa thế lại tốt, phải cần năm ngàn lượng bạc, lần trước mua đồ cổ cho Yến Linh tốn năm ngàn lượng, bây giờ trong tay cũng chỉ còn sáu ngàn lượng, nếu mua nhà chỉ còn lại một ngàn lượng tiêu dùng.
Ninh Yến cắm hoa cúc vào cành xanh, quan sát một hồi: “Không sao, bây giờ ta không có chỗ cần dùng tiền, vả lại, căn nhà ở khu vực đó tương lai chuyển nhượng cũng sẽ không lỗ, nếu nuốt lời, mất trắng một ngàn lượng bạc mới là uổng phí.”
Như Nguyệt giúp nàng bỏ cành lá còn thừa vào trong sọt, an ủi nói: “Ma ma, người đừng lo lắng nữa, không phải lúc trước thế tử gia cho chủ tử ngân phiếu một vạn lượng sao, chủ tử có tiền tiêu.”
Vinh ma ma liếc nàng ta: “Một vạn lượng ngân phiếu đó không thể tùy tiện động vào đâu.” Lại nghĩ đến hiện nay Yến Linh và Ninh Yến đã viên phòng, ngày tháng yên ổn, cho dù tiêu thật chắc cũng không có gì, làm gì có nam nhân nào kiếm tiền không cho thê tử tiêu, liền vứt chuyện này ra sau đầu.
“Vậy lão nô sẽ đi trả lời, bảo Lâm quản sự giúp ngươi làm.”
“Được.”
Vinh ma ma ra ngoài không lâu, Dung Sơn đường phái một vị ma ma quản sự đến, cười ha ha mời Ninh Yến qua đó.
“Nhị thái thái của Ninh phủ đến rồi, lão phu nhân mời người qua đó.”
Ninh Yến sững sờ, nhị bá mẫu đến Yến gia làm gì? Sao lại không báo tin cho nàng rồi đến thẳng hậu viện?
Trong lòng Ninh Yến có dự cảm không lành, vội vàng dẫn Như Sương đến Dung Sơn đường.
Đến tiền sảnh ở trước Dung Sơn đường, gặp Tần thị dẫn tiểu thiếu gia ra ngoài, Tần thị nhìn thấy Ninh Yến không hề bất ngờ, trái lại ôm con trai, bảo cậu gọi Ninh Yến là bá mẫu, tuổi hài tử mới một tuổi đầu, vừa biết bi bô mấy tiếng “mẹ ơi”, đôi mắt đen láy kinh ngạc nhìn Ninh Yến, đột nhiên nhoẻn miệng gọi một tiếng “mẹ ơi....’
Sắc mặt Tần thị đen lại.
Ninh Yến lại hào phóng trêu đùa tiểu tử này: “Khang Nhi ngoan.”
Mặc dù nàng và Tần thị âm thầm đối đầu nhau, nhưng ngoài mặt vẫn hòa thuận, bất kỳ lúc nào nhìn thấy cũng đều cười chào nhau.
Tần thị rất nhanh đã thay đổi nụ cười: “Khang Nhi không hiểu chuyện, tẩu tẩu đừng để ý.” Lại như cố ý liếc nhìn bụng của Ninh Yến: “Thế tử và tẩu tẩu phu thê ân ái, chắc hẳn rất nhanh cũng sẽ có con của mình.”
Ninh Yến cười mà không nói gì, lại nựng má của Khang Nhi, lướt qua Tần thị đi đến Dung Sơn đường.
Nàng hiểu rồi, ma ma quản chuyện bên ngoài của phủ đều nghe sai khiến của Tần thị, không truyền tin tức đến cho nàng cũng không có gì bất ngờ.
Vào gian ngoài của Dung Sơn đường, lại thấy lão phu nhân Từ thị nhíu mày, miễn cưỡng cười của nàng.
“Yến Nhi, nhị bá mẫu nhà mẹ con đến rồi, mau đến thỉnh an đi.”
Ninh Yến nhìn thấy ngay nhị bá mẫu Phương thị, Phương thị mặc một chiếc áo dày màu xanh lục, kiểu tóc búi không hề qua loa, trên đầu còn đeo một chiếc trâm mẫu đơn lừa được từ trong tay nàng năm đó, nhìn ra được là ăn diện chăm chút để đến đây, nàng tiến lên khom gối: “Thỉnh an nhị bá mẫu.”
Ninh nhị phu nhân ngồi ổn thỏa trên ghế bành, dáng người thẳng tắp, mắt hẹp rũ xuống, khuôn mặt bình thường gặp người ta luôn nịnh nọt ba phần lúc này lại có vẻ giận dữ, Ninh Yến quen thuộc khuôn mặt này đến nỗi không còn quen hơn nữa, đây là muốn dạy dỗ người ta sao, nàng cố ý lui hai bước, quả nhiên nhìn thấy bà ta gác tay lên bàn, mặt già xệ xuống.
“Yến Nhi, tổ mẫu con nghe nói con gây chuyện ở hành cung, tức giận không xuống giường được, hôm nay cố ý dặn dò ta đến phủ, tạ lỗi với quốc công phu nhân, cũng thuận tiện nhắc nhở con một chút, cho dù con đã xuất giá, nhưng vẫn là con gái của Ninh gia, nhất cử nhất động không chỉ đại diện cho Yến gia mà còn đại diện cho Ninh gia, uổng công bình thường tổ mẫu con hết lòng hết dạ dạy bảo con, con lại cô phụ sự kỳ vọng của trưởng bối, làm mất mặt nhà phu quân cũng mất mặt nhà mẹ đẻ.”
Ninh Yến lạnh mặt đứng bất động, nhị bá mẫu nắm lấy chỗ sai của nàng, hết lần này đến lần khác lấy chữ hiếu phủ đầu, nàng không thể phản bác, vả lại, mẹ chồng ở đây, nàng càng không có tư cách mở miệng.
Từ thị thấy Ninh nhị phu nhân nói liến thoắt, nhẹ nhàng nhíu mày, vội vàng khuyên bảo: “Bà thông gia, Yến Nhi đã biết sai rồi, huống hồ, hôm qua quốc công gia cũng nói rồi, không phải chuyện lớn gì....”
Từ thị còn chưa nói xong, đã bị Ninh nhị phu nhân cắt ngang, bà ta thuần thục thay đổi giọng điệu.
“Ta biết quốc công phu nhân lương thiện, chỉ là bà có thể dễ dàng tha thứ cho nó, nhưng Ninh gia bọn ta lại không, nói ra thì còn tưởng cô nương Ninh gia bọn ta không có giáo dục, không thể liên lụy tam vương phi trong cung.... và cả hai vị cô nương còn chưa xuất giá ở trong nhà.....” Dứt lời, bà ta nắm khăn tay lau nước mắt, rất tủi thân.
Sắc mặt Ninh Yến lãnh đạm, không muốn nghe bà ta càu nhàu nữa, chỉ hỏi bà ta: “Rốt cuộc nhị bá mẫu muốn thế nào?”
Ánh mắt sắc như đao của Ninh nhị phu nhân ném sang, lạnh giọng nói: “Cái đồ nghiệp chướng ngươi, theo ta về, đến trước mặt tổ mẫu ngươi dập đầu nhận sai, đợi tổ mẫu ngươi trách phạt ngươi.”
Từ thị lập tức thay đổi sắc mặt: “Không được.” Bà nhẹ nhàng nhíu mày lại, giọng điệu nhấn mạnh hơn: “Bà thông gia, ta có thể hiểu ý tốt của bà, thân là trưởng bối thấy vãn bối phạm sai, một lòng muốn khuyên nhủ, nhưng chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động, Yến Nhi bây giờ có thân phận không tầm thường, nó không chỉ là tam cô nương của Ninh gia, còn là thế tử phu nhân của phủ Yến quốc công, cũng là tông phụ tương lai của Yến gia, bà làm như vậy, sau này làm sao nó có thể ngẩng đầu gặp người khác được nữa?”
Ninh nhị phu nhân nghiêng người, đối lưng với Ninh Yến, ác độc nói: “Đó cũng là do nó tự tạo nghiệt!”
Từ thị cũng không ngờ người Ninh gia lại như vậy, bà sững sờ, không nhịn được liếc nhìn Ninh Yến, lại thấy Ninh Yến cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, từ biểu cảm của Ninh Yến, Từ thị đã đoán được, sợ là đây là thái độ thường ngày của nàng khi ở Ninh gia.
Sắc mặt Từ thị lãnh đạm, không tiếp lời.
Ninh nhị phu nhân thấy Từ thị không đồng ý, giọng điệu dịu nhẹ hơn, tận tình khuyên bảo nói.
“Quốc công phu nhân, đứa trẻ này từ nhỏ đã không có mẹ, do ta nuôi lớn, ta cũng xem như một nửa mẹ của nó, bây giờ con cái phạm lỗi, người làm mẹ muốn đưa con về dạy dỗ mấy câu cũng không được sao?”
Ninh Yến nghe câu này, trong lòng tuôn lên sự buồn nôn.
Trừ ba năm đi Tuyền Châu, nàng ở Ninh gia cả mười ba năm, gia yến đêm giao thừa có lẽ cũng chỉ tham gia ba bốn lần, lúc cả nhà bọn họ đoàn viên, ai lại nhớ nàng là con gái Ninh gia, bây giờ lại đến ra vẻ mẹ hiền.
Ninh Yến đè nén sự buồn nôn xuống, âm thầm cân nhắc, hôm nay Phương thị ầm ĩ một trận cũng tốt, vừa vặn để Từ thị và Yến quốc công nhìn thấy bộ mặt thật của Ninh gia, như vậy tương lai Ninh gia trách nàng không lo nhà mẹ, Yến quốc công cũng sẽ không nói gì.
Từ thị nhìn Ninh Yến, sinh ra một chút đồng cảm, lòng nghĩ Ninh nhị phu nhân này muốn diễn kịch cũng không cần diễn trước mặt bà, bà cười nói.
“Bà thông gia, như vậy đi, chuyện này ta không làm chủ được, phải đợi quốc công gia và thế tử quay về, nếu bọn họ đồng ý, ta sẽ không nói gì nhiều.”
Sắc mặt Ninh nhị phu nhân cứng đờ, kế hoạch ban đầu dẫn Ninh Yến quay về, mỉa mai một phen, ép Ninh Yến cúi đầu với Ninh gia, để Ninh Yến biết rõ, cho dù xuất giá rồi nàng vẫn bị nhà mẹ nắm trong tay. Nếu đợi Yến quốc công về, còn chưa biết có được hay không, mới đầu tưởng rằng Từ thị này thân là mẹ chồng tái giá, hận không thể xem trò cười của Ninh Yến, không ngờ Từ thị này lại giúp Ninh Yến, cũng hiếm thấy.
Từ thị dặn dò ma ma tâm phúc bên cạnh, lập tức phái người đi mời Yến quốc công và Yến Linh.
Rồi dịu dàng nói với Ninh Yến.
“Phụ thân con là người bận rộn, sợ là nhất thời không về được đâu, ngồi đi.”
Ninh Yến cảm kích Từ thị từ tận đáy lòng, vội vàng khom gối.
“Cực khổ cho mẫu thân rồi.” Rồi ngồi xuống ghế gấm ở đối diện.
Yến Linh sẽ làm thế nào trong lòng nàng không nắm chắc, nhưng với giọng điệu của cha chồng hôm qua, sợ là sẽ không cho phép nhị bá mẫu dẫn nàng về Ninh phủ.
Lỡ như không thành, thì quay về một chuyến, chẳng qua chỉ là đối phó với những yêu bà của Ninh gia, nàng đã ngựa quen đường cũ rồi.
Thị nữ bưng trà cho nàng, nàng ôm trong tay, nhiệt độ nóng hổi sưởi ấm bàn tay lạnh giá của nàng, dần dần, người mới dễ chịu hơn.
Mặc dù trong lòng Từ thị không thích Ninh nhị phu nhân, nhưng vẫn nhẫn nhịn cười với bà ta, Ninh Yến ngồi một bên gần như không xen lời, chỉ lúc Từ thị hỏi đến nàng, nàng mới miễn cưỡng trả lời mấy câu.
Phương thị thấy dáng vẻ này của nàng, cắn răng nghiến lợi nói.
“Ngươi xem ngươi kìa, bình thường ở nhà không kính ta cũng thôi, bây giờ đến trước mặt mẹ chồng cũng vô lý như vậy, may mà ngươi gặp được quốc công phu nhân, đổi thành nhà người khác, làm gì có chỗ cho con dâu như ngươi ngồi.”
Ninh Yến cũng không biện giải với bà ta, nàng quá hiểu tính cách nhị bá mẫu, nếu lý luận với bà ta, quay về nhất định sẽ khóc lóc om sòm, bất luận thế nào, người mất mặt luôn là nàng, nàng dứt khoát không nói lời nào đứng dậy đứng bên cạnh Từ thị.
Từ thị đau đầu không thôi.
Lần đầu thấy người nhà mẹ xỉ nhục cô nương như vậy.
Cứ như vậy từ lúc mặt trời xuống núi đến lúc trời tối.
Nhị phu nhân Phương thị vẫn ngồi đó uống trà, mặc dù bà ta là góa phụ, nhưng hai má đỏ thẫm, không có chút dáng vẻ bần hàn của góa phụ nào, nhìn sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đi, cười lạnh nói: “Quốc công phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, trong nhà còn cần ta lo liệu, để ta đưa nó về trước, đều là con nhà mình, bọn ta còn có thể thế nào, chẳng qua chỉ dạy dỗ nó vài câu, để nó hành sự cẩn trọng, sau này không làm mất mặt phủ quốc công nữa.”
Từ thị nhìn Ninh Yến, cô nương cao gầy thanh tú, mặc một thân màu đỏ hải đường, hoa văn tươi đẹp vẫn không làm giảm nhan sắc của nàng, khuôn mặt đó luôn chói mắt hơn bất kỳ y vật hoa mỹ nào, hai tay nàng khép phía trước, dáng vẻ đoan trang, vẻ mặt bình tĩnh, cho dù không cần cười, đứng ở đâu cũng là một bức tranh đẹp đến động lòng người.
Người nhà mẹ của người ta chống lưng, người nhà mẹ của nàng bới móc.
Chuyện này bà muốn quản cũng không quản được, quốc công gia quay về cũng không oán giận bà được.
Chỉ là, bà muốn kéo Ninh Yến lại, nếu làm như vậy, tương lai Ninh Yến cũng sẽ nể mặt bà, nhường nhịn Tần thị ba phần.
Tần thị thở dài trong lòng, trên mặt lại không nhường nhịn: “Ninh nhị phu nhân, ta vẫn có ý đó, nhất định phải đợi quốc công gia hoặc thế tử đồng ý.”
Phương thị lại liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng cười lạnh một tiếng, chưa biết chừng Yến quốc công và Yến Linh người ta căn bản không để ý chuyện này, cố ý không về cơ, bà không tin Từ thị có thể giữ Ninh Yến lại đến nửa đêm.
Phương thị phủi bụi trước vạt áo, ngồi càng vững.
Lúc này, bên ngoài có một ma ma vào lặng lẽ lẩm bẩm mấy câu bên tai Từ thị.
Nhĩ lực của Ninh Yến không kém, láng máng nghe thấy quốc công gia có việc gấp, nhất thời không về được, trong lòng liền lạnh đi.
Từ thị quả nhiên lo lắng ra mặt, thấp giọng nói: “Vậy thế tử thì sao?”
Ma ma nói thầm: “Đã phái Vân Trác đi tìm thế tử rồi, vẫn chưa có tin tức.”
Từ thị lo lắng nhìn Ninh Yến, suy nghĩ một hồi, rồi quay người nói với Phương thị: “Bà thông gia, không phải ban nãy trong nhà còn có việc sao, chi bằng thế này, bà về phủ trước đi, đợi quốc công gia trở về, ta bẩm báo với ngài, ngày mai để Yến Nhi và thế tử đến phủ thỉnh an lão thái thái không phải cũng giống nhau sao.”
Chỉ cần thuyết phục Yến Linh về Ninh gia cùng Ninh Yến, cho dù lão thái thái giáo huấn mấy câu cũng không ảnh hưởng gì, ít nhất không tổn hại đến thể diện của Ninh Yến.
Ninh Yến mới phát hiện ra người mẹ chồng này quả nhiên là cao thủ, bất luận tình cảnh nào cũng có thể dễ dàng bắt chẹt.
Chỉ đáng tiếc, chỉ sợ Yến Linh sẽ không nể mặt.
Nhị phu nhân Phương thị làm sao đoán được tâm tư của Từ thị, ngoài cười nhưng trong lòng thì không, nói.
“Ta không hiểu đó quốc công phu nhân, lão thái thái bệnh rồi, ta gọi cô nương nhà mình về hầu bệnh, đây là lẽ thường mà nhỉ, không biết quốc công phu nhân ngăn cản hết lần này đến lần khác là tại sao?”
Nói về càn quấy, Phương thị nhận thứ hai không có ai dám nhận thứ nhất.
Từ thị đã nhận thức được sự lợi hại của vị này, càng đồng cảm với Ninh Yến, có thể hiểu được bản lĩnh bình tĩnh của Ninh Yến khi còn nhỏ tuổi là từ đâu ra, gặp phải một bá mẫu thẩm thẩm như vậy, không có tâm tính kiên định thì sẽ không chịu nổi.
Chỉ là bình thường bà cũng có một chút sắc sảo, lại không biết nên chặn miệng Phương thị thế nào.
Ngay lúc này, ngoài hành lang vang lên giọng nói hưng phấn của ma ma.
“Về rồi, về rồi......”
Ninh Yến không nhịn được nhìn ra cửa sổ, là ai về, tốt nhất là cha chồng về.
Trong chớp mắt, một bóng người cao lớn khoác áo choàng màu đen, đội gió lạnh bước vào phòng ngoài.
Giữa mày hắn còn đọng tuyết, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, gần như có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn và mệt mỏi của hắn.
Trong lòng Ninh Yến tự nhiên có một chút cảm giác thất vọng, chỉ là nghĩ kỹ thì cũng không có gì, bất luận Yến Linh đưa ra quyết định thế nào, nàng cũng vui vẻ chịu đựng, cũng nên cho hắn một câu trả lời.
Yến Linh quen nói năng cẩn trọng, rất ít khi có người thấy hắn cười, lúc này mặt không gợn sóng bước tới, tự dưng làm Phương thị quẫn bách, bà ta bần thần đứng dậy, nhẹ nhàng cười nói: “Thế tử..... về rồi à.”
Yến Linh thi lễ với Từ thị trước, rồi lại chắp tay với Phương thị, cuối cùng mới nhìn Ninh Yến, vẻ mặt Ninh Yến như thường thi lễ với hắn.
Yến Linh nhất thời không nắm được tâm tư của nàng, hắn ngồi xuống trước, tay đặt lên tay vịn, nhìn Ninh Yến đứng bất động, nhẹ nhàng nói.
“Ngồi.”
Ninh Yến nhìn Từ thị, được sự cho phép của Từ thị liền ngồi xuống bên cạnh Yến Linh.
Lúc này Yến Linh lãnh đạm nhìn Phương thị: “Nhị bá mẫu ghé phủ là có việc gì?”
Phương thị mất đi khí thế ngẩng cao đầu đối phó với Từ thị lúc nãy, vẻ mặt trở nên cẩn thận dè dặt: “Thế tử gia, là như vầy, lão thái thái bệnh rồi, trong lòng nhớ đến tam cô nương, ta liền đến đây dẫn Yến Nhi hồi phủ, để nó tận hiếu với lão thái thái.”
Đúng là chặt chẽ.
Từ thị nhẹ nhàng gạt nắp trà, cười bất lực.
Ninh Yến nghe thấy lý do thoái thác không thể công kích được của bà ta, trong lòng đã không còn ôm hy vọng, nếu cha chồng quay về, nàng còn có thể phản biện vài câu, nhưng người quay về lại là Yến Linh, Yến Linh còn đang tức giận, nàng nửa chữ cũng không dám nhắc đến.
Yến Linh nghe vậy trên mặt vẫn không thay đổi gì: “Nếu đã như vậy, ngày mai ta sẽ bớt thì giờ dẫn phu nhân về Ninh phủ thăm lão thái thái.”
Phương thị cười quẫn bách: “Làm sao dám làm phiền thế tử đại giá, để nha đầu Yến Nhi quay về là được rồi, tốt nhất là ở vài ngày, để giải nỗi khổ nhớ nhung của lão thái thái.”
Tình hình cụ thể của Ninh Yến ở Ninh gia Yến Linh không biết, nhưng cũng biết có lẽ không tốt, vì vậy Phương thị vừa nói như vậy, Yến Linh liền hiểu ý đồ của Ninh gia, hắn bưng ly trà thị nữ đưa đến, gạt nắp chén trà thổi một ngụm khí nóng, hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lẽo vang lên, không có một chút độ ấm nào.
“Ở khoảng mấy ngày?”
Ninh Yến nghe đến đây, ngón tay cử động nhẹ.
Phương thị lập tức sáng mắt lên: “Bốn năm ngày.”
“Bốn năm ngày không được.”
“Vậy thì hai ngày.”
Yến Linh lơ đểnh uống trà, ánh mắt di chuyển từ từ từ chén trà đến Phương thị: “Có thể khiến nhị bá mẫu ngồi từ giờ Thân đến lúc này, có thể thấy lão thái thái bệnh cũng không nghiêm trọng.”
Biểu cảm của Phương thị lúng túng, cắn răng: “Một ngày cũng được.”
Chỉ thấy Yến Linh mặt không đổi sắc: “Ta không thể xa nàng được một ngày thì phải làm sao?”
“.............”
Phương thị hoàn toàn không ngờ đến Yến Linh lại nói ra lời nói trắng trợn như vậy trước mặt trưởng bối.
Ninh Yến cũng hoang mang ra mặt, nàng chớp mắt, nhanh chóng nhìn Yến Linh, hắn nói ra những lời kiều diễm ái muội như vậy, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Hiểu rồi, đây là đang từ chối thay nàng.
Bất kể thế nào, đều phải cảm kích hắn.
Ninh Yến định thần lại.
Phương thị há miệng một hồi mới khép lại được, bà ta hít sâu một hơi, quyết định nói thật.
“Thế tử, không giấu gì ngài, lần này ta đến là phụng lệnh lão thái thái, muốn đưa Yến Nhi về dạy dỗ, nghe nói nó phạm lỗi ở hành cung, đắc tội thế tử gia.......”
Yến Linh gác chén trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh cắt ngang bà ta: “Nàng phạm lỗi gì?”
Phương thị cứng họng, có hơi không rõ thái độ của Yến Linh, chuyện này đã truyền khắp kinh thành rồi, cả kinh thành đều biết Ninh Yến không thích Yến Linh, sao hắn có thể không biết ngại ngùng mà nói những lời này.
“Thế tử, ngài chắc hẳn không cần ta lặp lại đâu nhỉ......”
Yến Linh vẻ mặt bất động, giọng điệu không hề chần chừ: “Ta cần.”
Ninh Yến suýt nữa rớt nắp chén trà trong tay.
Khóe mắt Yến Linh liếc nàng, bình tĩnh như thường nói.
“Ta cần Ninh nhị phu nhân nói với ta, là kẻ nào nói bậy nói bạ, bệ hạ khẩu dụ, không cho bất kỳ ai nghe sai đồn sai, ta đang điều tra rõ ràng, cắt đầu lưỡi kẻ đó.”
Phương thị không biết Ninh Yến hạ Yến Linh độc gì, có thể khiến Yến Linh không cần mặt mũi bảo vệ nàng, nhưng lúc nghe thấy câu cuối cùng lại sinh ra mấy phần rợn tóc gáy.
“Cũng không phải........”
Yến Linh cười như không cười hỏi Ninh Yến: “Đúng rồi, Ninh gia cũng có cô nương đến hành cung, không biết là ai?”
Ninh Yến nhìn sắc mặt đang dần dần trắng bệch của nhị bá mẫu, bình thản trả lời: “Là nhị tỷ ta Ninh Tuyết.”
Phương thị suýt nữa tuột từ ghế bành xuống: “Không không không...... không có chuyện đó, là ta nghe nhầm rồi, hành cung chẳng có chuyện gì cả, chẳng có gì xảy ra cả.........” Bà ta hoảng loạn đứng dậy, sợ Yến Linh bắt Ninh gia và Ninh Tuyết không tha, nếu phạm phải tội khi quân, gánh không nổi tội đâu, bèn vội vàng cáo từ với Từ thị.
“Lão phu nhân, sắc trời đã muộn, ta không quấy rầy nữa, hôm khác lại đến bái phỏng........”
Khăn tay cũng quên lấy, quay người vội vàng xông ra ngoài.
Ninh Yến nhìn bóng lưng hoảng loạn của bà ta, không hề cảm thấy vui vẻ, trái lại cảm thấy mất mặt.
Cáo biệt Từ thị, sau đó phu thê hai người một trước một sau đi về Minh Hi đường.
Gió lạnh phần phật, ánh đèn chập chờn.
Ninh Yến đi theo phía sau hắn, nhìn nam nhân đi ở trước mặt, hắn khoác chiếc áo khoác màu đen, như đồi núi sừng sững.
Mặc dù Yến Linh bảo vệ nàng trước mặt nhị bá mẫu, nhưng sắc mặt khó coi cực. Điều này tương đương với việc lại bị người ta khoét vào vết thương.
Gây thêm rắc rối cho hắn rồi, trong lòng Ninh Yến rất áy náy, muốn đuổi theo cảm tạ hắn, lại thấy hắn bước nhanh vào cửa vòm tròn, đến thư phòng.
Quả nhiên tức giận rồi.
Ninh Yến hậm hực quay về Minh Hi đường, dùng bữa tối trước, đi bộ cả buôi trong viện cho tiêu thực, quay về phòng ngủ định nghỉ ngơi, con người nàng từ nhỏ đến lớn rất kiên định, chưa từng phí tâm lên những người không quan trọng, chuyện của nhị bá mẫu không để trong lòng, đến giờ liền lâm vào giấc ngủ, chỉ là trước khi ngủ nghĩ tới Yến Linh, cũng không biết hắn thế nào rồi, nghĩ hắn hôm nay tức giận còn giúp đỡ nàng, Ninh Yến dặn dò Như Sương chuẩn bị một bát cháo tổ yến đưa qua thư phòng.
Đây là lần đầu Ninh Yến đưa đồ ăn đến thư phòng.
Yến Linh nhìn chậu đồng một cái, trời lạnh đất lạnh, không muốn để Ninh Yến chờ lâu. Lá trúc rơi rụng, bóng cây loang lổ. Yến Linh kết thúc công vụ sớm, đội màn đêm trở về Minh Hi đường.
Đêm khuya sương đọng, cả quảng đường đầu vai nhiễm chút hàn khí, ánh sáng dần dần vẩy ra, như có giọt sương.
Vinh ma ma xong việc lui bước ra ngoài, nhìn thấy hắn quay về, sững sờ một lát, sau đó thi lễ muốn đi gọi Ninh Yến, còn chưa thốt ra lời, đã bị Yến Linh xua đi, Vinh ma ma muốn nói lại ngừng lui bước.
Yến Linh thong thả vào gian đông thứ, trong phòng chỉ còn để một ngọn đèn mờ ảo, lại không thấy bóng dáng Ninh Yến, bèn vén mành nhìn vào phòng trong, thân thể hắn cao lớn, vừa vặn che mất ánh đèn, mơ hồ nhìn thấy bên giường có người đang ngủ.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng lại kéo rất dài.
Hắn cứ như vậy nhìn thê tử đã ngủ sâu, nở một nụ cười nhẹ.
Người ta căn bản không đợi hắn.
Yến Linh nhẹ nhàng hạ mành xuống, tự đi vào tắm rửa.
Ninh Yến bị tiếng nước róc rách đánh thức, dụi mắt nhìn ánh sáng ngoài mành, mông lung một chút rồi phản ứng lại, Yến Linh quay về rồi, vội vàng khoác ngoại bào kẹp thêm một chiếc áo khoác đi qua, đến cửa bình phong cũng không dám bước vào, nhón chân ở bên ngoài gọi.
“Thế tử gia, cần ta hầu hạ không?”
Yến Linh không để ý đến nàng, mặc y phục xong rồi ra ngoài.
Đổi một chiếc áo bào màu xanh lam, khoác tạm lên người, mặc dù chỗ cần che đều che được, nhưng lại không tiêu sái như bình thường, lại có hơi phóng túng.
Yến Linh bình thường không mặc áo bào màu đậm, thì là trường bào màu đen, người vốn dĩ lãnh khốc, mặc y phục như vậy càng thêm xa cách, mà y phục màu xanh lam trước mắt này, tay áo rộng rãi, khiến mặt mày như tranh vẽ của hắn càng tuấn dật phi phàm, nhìn càng bổ mắt.
Ninh Yến chớp mắt, có hơi không thể dời mắt.
Yến Linh vốn dĩ cũng không thấy gì, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của nàng, lệ khí trong lòng sinh ra.
Nhìn xem, đổi y phục màu sáng nàng đã ngây ngốc rồi.
Câu nói thích thiếu niên ngũ lăng quả nhiên không giả.
Yến Linh đen mặt đi thẳng vào phòng trong.
Ninh Yến chỉ coi như Yến Linh còn đang giận dỗi chuyện nhị bá mẫu, hôm nay làm phiền hắn rồi, đang muốn cảm tạ hắn, dỗ hắn một chút, mắt hạnh cong cong đi theo phía sau hắn.
“Bộ quần áo này của chàng thật là đẹp.”
Yến Linh nghe thấy câu này, bóng người cao lớn cứng đờ, quay người ngồi bên mép giường, hai chân hơi gập, gần như ngăn cản đường lên giường của Ninh Yến.
Cười như không cười nói: “Đúng vậy?”