Trăng lưỡi liềm ở chân trời rọi sáng một khoảng thiên địa nhỏ, sắc trời dần sáng, sương mù chưa tan, ánh sáng mông lung ngoài viện chiếu rọi vào trong đáy mắt nàng.
Nhiệt độ nóng hổi thiêu đốt tai nàng, cảm giác râm ran như chuồn chuồn lướt nước lướt qua vành tai nàng.
Không thể không căng thẳng.
Ninh Yến cố gắng để mình thả lỏng đi.
Nàng và Yến Linh đều là lần đầu tiên, ngăn cách giữa hai người quá nhiều, lại không có tình cảm cơ sở, viên phòng kéo dài đến hôm nay, xảy ra một chút chuyện, sau này càng khó.
Nàng hít sâu chậm rãi phối hợp với hắn.
Đêm khuya hô hấp quấn quýt, mỗi một phản ứng và động tác nhỏ đều có thể mẫn cảm túm lấy được.
Yến Linh thừa nhận mình bây giờ muốn nàng, nhưng sự kiêu ngạo trong xương cốt vẫn không bỏ đi được, thế nên động tác hơi thô bạo, cho đến khi cảm giác nàng có một chút lấy lòng phụ họa theo, sự không vui trong lòng liền được bù vào.
Giống như có sợi lông vũ gãi trong trái tim nàng, rất ngứa, cũng không thích ứng, chỉ là từ từ giống như đường ngọt chảy vào, nàng tưởng rằng đây chính là cá nước thân mật trong truyền thuyết, cho đến khi cảm giác đau nhói như nứt ra cuộn trào cả người, nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra, mồ hôi chậm rãi thấm ra.
Yến Linh cảm giác được nàng đau đớn, chỉ là lúc này, tuyệt đối không thể bỏ chạy giữa đường, chỉ đành đợi nàng.
Trong đếm tối ánh mắt đó khóa chặt nàng, giống như nàng là vật săn của hắn, lý trí dần dần quay về phòng ngự.
Đây là nghĩa vụ của phu thê, đến bước này, nếu như nàng lui về sau, giữa bọn họ sẽ càng khó, hắn sẽ không thiếu nữ nhân, thứ để lại cho nàng chỉ là vạn kiếp bất phục.
Sớm muộn cũng phải vượt qua ải này.
Đôi mắt ướt đẫm phiếm hồng, chậm rãi luồn cánh tay qua nách hắn, ôm lấy vai hắn, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Ta có thể rồi......”
.................
Sau cơn mưa trời lại nắng, ánh sáng kéo dài từ cửa sổ rọi vào, Ninh Yến cảm giác được gò má bị độ ấm của ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi, phía sau vang lên động tĩnh Yến Linh thức dậy, nàng vẫn chưa mở mắt ra.
Lúc Yến Linh tỉnh lại, nàng đã mơ màng tỉnh lại rồi, chỉ là xấu hổ quá, tối qua đến bây giờ, lý trí dần dần bị hắn đánh sập, quấn quýt triền miên môi răng, bây giờ tỉnh lại cảm thấy xấu hổ, không biết làm sao đối mặt Yến Linh, dứt khoát giả vờ ngủ, tránh né một kiếp này.
Yến Linh đứng bên giường mặc y phục, cố ý né sang một bên, để ánh dương ấm áp chiếu lên gò má nàng, nàng nghiêng người ra ngoài ngủ, khuôn mặt xinh đẹp tẩy rửa dưới ánh nắng, gò má vẫn hơi đỏ ửng, thường ngày giờ này hắn đã dậy sớm luyện tập rồi, ba ngày trước không nghỉ ngơi, tối qua lại ầm ĩ muộn quá, nên dậy muộn.
Nam nhân được thỏa mãn, tinh thần khí giữa chân mày không còn che giấu.
Hắn nhìn thê tử mình, nhớ lại phản ứng tối qua của nàng, trong lòng thoải mái, cũng không quấy rầy nàng ngủ nghỉ, lặng lẽ đi vào phòng tắm.
Ninh Yến tiếp tục ngủ, cho đến khi tiếng động trong phòng tắm ngừng lại, xác nhân tiếng bước chân lặng lẽ đi ra ngoài, nàng mới thong dong thức dậy, Như Sương vén mành lên đầu tiên, sự vui vẻ trên mặt bộc lộ trong cả lời nói, tục ngữ nói, viên phòng là nghi thức cuối cùng của tân hôn, xem như là viên mãn rồi.
Như Nguyệt thì ngại ngùng hơn, còn mắc cỡ, tối qua Vinh ma ma cố ý điều nàng ta đi, chỉ sợ nàng ta da mặt mỏng.
Như Sương dặn dò Như Nguyệt dọn dẹp giường, còn mình thì hầu hạ Ninh Yến tắm rửa, lúc dìu nàng bước vào bồn tắm, còn tỉ mỉ nhìn trên người nàng, cũng không có dấu vết rõ ràng, Như Sương lo lắng Yến Linh bắt nạt Ninh Yến, bây giờ xem ra vẫn còn tốt.
Lúc chà lưng cho nàng liền nhỏ giọng nói: “Thế tử gia biết thương xót người.”
Ninh Yến có lẽ đoán được ý của nàng ta, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên: “Ngươi nghĩ nhiều rồi........”
Yến Linh không phải thương xót nàng, mà là không quen hôn.
Nàng cũng không quen.
Ninh Yến cũng không cảm giác được đau ở đâu, chỉ là toàn thân không thoải mái, xương cốt như rời ra vậy, và cả chân vì giữ một tư thế quá lâu, vừa đau vừa nhức.
Đợi tắm rửa xong, nhìn thấy khóe mặt Vinh ma ma có nước mắt như trút được gánh nặng, đột nhiên cảm giác đêm qua chịu mệt cả đêm cũng đáng.
Vốn tưởng rằng sắp rời khỏi phủ quốc công, nên cáo bệnh ba ngày, bây giờ quanh co một hồi, Ninh Yến dĩ nhiên phải gánh lại trọng trách của con dâu cả, theo quy tắc đến Dung Sơn đường thỉnh an trưởng bối.
Hôm nay quốc công gia cũng ở đâu, chắc hẳn cũng cố ý đợi nàng, những người khác đều bị đuổi đi rồi, ông và Từ thị ngồi ở chủ vị, cùng nhìn nàng.
Ninh Yến trực tiếp quỳ xuống hành đại lễ.
“Phụ thân, mẫu thân, hành động và lời nói của con dâu ở hành cung đã khiến Yến gia mất mặt, mong phụ thân và mẫu thân trách phạt.”
Từ thị mới đầu chỉ nghe nói Ninh Yến và Yến Linh xảy ra lục đυ.c, cho đến tối qua từ miệng Yến quốc công mới nghe được tình hình thật sự, chuyện này to hay nhỏ phải xem trượng phu xử lý thế nào.
Lúc này Yến quốc cong biểu hiện ra sự rộng lượng và sảng khoái của nam nhân thô lỗ, phất tay: “Chuyện có gì đâu, đứng lên đi.”
Trên thực tế, sau khi tối qua xử lý ổn thỏa chuyện ở quân doanh, hoàng đế đã triệu ông vào hoàng cung, phủ đầu mắng một trận, ý trong lời nói là bất mãn với Ninh Yến.
Con người Yến quốc công vô cùng bao che khuyết điểm.
Hoàng đế bảo vệ Yến Linh, ông lại bảo vệ con dâu mình.
“Bệ hạ, làm gì có nữ nhân nào sau lưng không ầm ĩ chứ, càng huống hồ nha đầu Ninh gia cũng chỉ là nói đùa, cho đã miệng thôi, nếu ngài muốn trách phạt, không phải nên phạt con gái mình trước sao? Vả lại, ngài đi vòng vòng hậu cung thử xem, thần không tin nhiều phi tử như vậy ai nấy đều yêu kính người như biểu hiện.”
Hoàng đế bị Yến quốc công chặn họng không còn gì để nói.
Hoàng đế ở trước mặt Yến Linh nhắc nhở cháu trai phải xem xét lại mình, đến chỗ Yến quốc công, thì không kiềm chế được tính khí, cứ cảm thấy cháu trai mình là nhi lang xuất chúng nhất, chỉ có hắn lựa chọn người khác, không đến lượt người khác đào thải hắn.
Suy nghĩ của Yến quốc công cũng rất đơn giản, vào cửa rồi là người nhà mình, người nhà mình không đến lượt người ngoài xử lý.
Càng huống hồ, ông cảm thấy Ninh Yến chẳng phạm lỗi gì lớn lắm, uống rượu đùa giỡn mà thôi, nàng cũng không đi ra ngoài ồn ào, nghe lén là hoàng đế và Yến Linh, chỉ có nói Yến Linh và hoàng đế đáng đời.
Về phần chuyện Ninh Yến không thích Yến Linh...........
Lúc trưởng công chúa gả cho ông năm đó cũng đâu có thích ông, không phải dần dần hòa hợp sao.
Cho dù vị Từ thị ngồi bên cạnh đây, trong lòng có mấy phần yêu kính thật lòng đối với ông?
Trong hôn nhân, làm gì có tình cảm đơn thuần như vậy, đợi sống qua nửa đời rồi mới biết, bầu bạn là thật.
Nhưng mà Ninh Yến biết kỵ xạ uống rượu, thật sự khiến Yến quốc công bất ngờ.
“Con học kỵ xạ từ khi nào vậy?” Ông cười ha ha hỏi nàng..
Ninh Yến không ngờ cha chồng rộng lượng như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, đứng dậy thi lễ nói: “Con dâu học được ở nhà ngoại tổ phụ, lúc đó còn nhỏ, từng lên núi từng xuống biển, cũng tinh nghịch.”
Cũng không biết tại sao, ở trước mặt vị cha chồng này, Ninh Yến cảm thấy mình không cần giấu diếm gì, có lẽ là sự tin tưởng chắc chắn trong lời nói của ông, khiến Ninh Yến có một chút dao động.
Yến quốc công cười sảng khoái: “Rất tốt, điểm này rất giống mẫu thân con.”
“Mẫu thân” ở đây không phải Từ thị, mà là trưởng công chúa đã mất.
Phu phụ Yến quốc công chọn không truy cứu nàng nữa, dĩ nhiên là tốt, nàng cũng ngại ở đây, liền mượn cớ đến nhà bếp làm việc.
Vừa từ Dung Sơn đường ra, lại ở khúc cua hành lang bên trái gặp một người.
Tam thiếu gia Yến Cảnh đứng cách xa năm bước, cười xán lạn chắp tay hành lễ với nàng: “Tẩu tẩu, tẩu khỏi bệnh chưa? Ba ngày nay tẩu không xử lý nhà bếp, sắp khiến bọn ta lo chết rồi, bọn ta được tẩu tẩu nuôi quen khẩu vị kén ăn rồi, bây giờ món ăn của bếp nhà mình đều ăn không vô rồi...........”
Yến Cảnh khác với nhị thiếu gia Yến Toản, rất có nhãn lực, không hề nhắc đến chuyện hành cung.
Ninh Yến cười trả lễ: “Là ta thất lễ, mong tam đệ tha thứ, ta sẽ đến nhà bếp làm việc, bảo đảm khiến tam đệ ăn được món ăn mỹ vị vừa miệng.”
Yến Cảnh nghiêng người nhường đường, nụ cười không thay đổi: “Tẩu tử, những cái khác đều là thứ yếu, chỉ là món cá mè hấp lần trước, có thể làm lại không.....” Dứt lời, hắn ta có hơi ngại ngùng, xoa ót nói: “Thê tử ta thích ăn.”
Ninh Yến nhìn hắn ta cảm thấy buồn cười: “Đệ muội thật có phúc, ta sẽ đi sắp xếp.”
Mắt thấy Ninh Yến vòng qua hắn ta, Yến Cảnh nhớ ra một chuyện, đảo mắt lại: “Tẩu tẩu, đợi đã.......”
Ninh Yến dừng chân nhìn lại: “Tam đệ còn có chuyện gì sao?”
Yến Cảnh lại bước đến, chắp tay nói: “Tẩu tẩu, sao ta cảm thấy khẩu vị của nhà bếp rất giống Minh Yến lâu, theo ta được biết, Minh Yến lâu chưa từng bán ra ngoài.” Nói xong, lại quan sát vẻ mặt Ninh Yến.
Ninh Yến hiểu rồi, muốn ăn là giả, thăm dò mới là thật.
Nàng bình tĩnh cười nói: “Tam đệ có bản lĩnh thật, lại bị đệ nếm ra được, hai đầu bếp ta mời tới, lúc trước thật sự từng làm việc ở Minh Yến lâu, sau này vì nguyên nhân trong đó mà rời Minh Yến lâu, được ta bắt gặp ngẫu nhiên nên giữ lại.”
Đáy mắt Yến Cảnh lóe lên một chút thất vọng, cười càng tươi hơn.
“Thì ra là vậy, không dám làm tẩu tẩu chậm trễ nữa.” Hắn ta lại thi lễ.
Sau khi nhìn theo tiễn đưa Ninh Yến, hắn ta đi về phía viện của mình, ngày hôm đó nếm được món ăn quen thuộc, hắn ta suýt nữa tưởng Minh Yến lâu là Ninh Yến mở, dù sao ngoại trừ đông gia của Minh Yến lâu, ai có bản lĩnh đưa đầu bếp về nhà chứ, hôm nay cố ý hỏi, biết được kết quả này, trong lòng ít nhiều cũng có tiếc nuối.
Tam thiếu phu nhân Vương thị đang lặng lẽ ở đầu cuối hành lang nhìn hắn ta, nhàn nhạt hỏi.
“Chàng tìm tẩu ấy có chuyện gì?”
Yến Cảnh nhìn thê tử, mắt đào hoa chan chứa tình cảm: “Ta chỉ đòi một món cá mè hấp thay nàng mà thôi.”
Vương thị bình tĩnh nhìn hướng Ninh Yến rời đi, không nói gì, quay người về tam phòng.
Ninh Yến ba ngày không xử lý nhà bếp, mấy vị ma ma trong nhà bếp đều có xu thế khôi phục sức mạnh, nhưng chủ tử trong nhà đều nhớ tay nghề của trù nương mới đến, bọn họ muốn gây sức ép cũng không được, Ninh Yến quy định sau này, mỗi ngày đồ ăn nhất định phải khống chế trong mười lượng bạc, ngày ngày kiểm tra nguyên liệu và hóa đơn, nếu có chỗ không thích hợp sẽ hỏi tội quản sự. Nàng cũng không nóng vội, dù sao nhà bếp nối liền với ngân khố và nơi mua sắm, ra được một cái sẽ lòi ra cả đàn.
Đầu tiên, nàng từ từ bổ sung thêm nhiều món ăn ngon hoặc tăng phân lượng trong mười lượng bạc hàng ngày, giảm bớt cơ hội cho các quản sự lợi dụng chiếm lợi, và dần dần gϊếŧ chết hành vi tham ô lệch lạc này.
Ninh Yến sắp xếp xong mọi việc thì về Minh Hi đường nghỉ ngơi.
Nàng vừa đi, mấy vị lão nhân ban đầu ở phòng bếp liền xôn xao nghị luận.
“Nghe nói lúc ở hành cung thế tử phu nhân uống rượu với Thuần An công chúa, nói mấy lời hàm hồ, bị bệ hạ và thế tử gia bắt tại trận, ba ngày nay của hồi môn đã thu dọn rồi, định quay về Ninh gia đó.”
“Thật sự có chuyện này sao?”
“Còn không phải sao, cháu nhà ta hôm nay chạy vặt với tam thiếu gia, vô tình nghe thấy tam thiếu gia lỡ miệng, nói là ngôn từ của thế tử phu nhân vô cùng bất mãn với thế tử.”
“Trời ơi, há chẳng phải chọc giận bệ hạ sao? Bệ hạ bình thường dung túng thế tử gia của chúng ta nhất, mà còn chưa hạ chỉ hòa ly à?”
“Phi, còn hòa ly à, ta nghe Tuệ ma ma đun nước ở Minh Hi đường nói, thế tử gia không chỉ không tức giận, còn dọn hết đồ đạc ở thư phòng đến hậu trạch rồi, đêm qua ầm ĩ đến giờ Tí còn chưa ngừng..... ngươi thấy thế tử gia của chúng cúi đầu với ai chưa?”
“Chậc chậc, cũng chẳng trách, vị thế tử phu nhân này của chúng ta có dung mạo hiếm có, đổi thành ai cưới về mà không dỗ dành đàng hoàng.......”
“Ba ngày không đến thượng phòng thỉnh an, hôm nay đến, ngươi có thấy quốc công gia trách phạt nàng ta không? Nàng ta ngay cả thế tử cũng không sợ, đừng nói đến mấy lão nô tài như chúng ta? Nếu nàng ta quản gia, nhất định sẽ súng bắt chim lòi đầu, chúng ta đừng tranh chấp với nàng ta nữa........”
Ma ma nắm một góc bạc hôm nay mới tham ô được trong túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Sắp biến thiên rồi........”
Ninh Yến căn bản không biết, mình trong mắt hạ nhân đã biến thành nhân vật như yêu cơ hại quốc, tối qua nàng ngủ không ngon, bữa trưa cũng không ăn, đổi thường phục nằm trên giường la hán, thoải mái ngủ một giấc.
Lúc Yến Linh đến là hơn nửa giờ Mùi.
Bình thường lúc này Ninh Yến vẫn chưa tỉnh dậy, trong viện yên tĩnh, ma ma nương tử đều đến hậu viện nghỉ ngơi, Như Sương đến hậu viện, chỉ Như Nguyệt bưng ghế gấm ngồi dưới mái hiên se tơ, tối qua đổ mưa, trong viện còn ẩm ướt, trên bậc thang dính cánh hoa rụng ướt đẫm, đợi lúc nàng ta phát hiện ra Yến Linh, người đã đến trước mặt, Như Nguyệt không nỡ đánh thức Ninh Yến, liền nhẹ nhàng khom lưng, chỉ vào trong.
Yến Linh liền biết Ninh Yến đang ngủ trưa, tối qua ngủ muộn, lúc này vẫn còn đang ngủ cũng không có gì bất ngờ, hắn xua tay ra hiệu nàng lui đi, nhẹ nhàng vén mành bước vào, cách rèm châu nhìn thấy có người nằm trên giường la hán ở gian thứ phía tây.
Trên người đắp một chiếc chăn không mỏng không dày, làn váy màu ánh trăng thêu cánh hoa rải rác rũ bên giường, nhìn một cái đã thấy gò má nàng, và cả vành tai trắng nõn.
Thời tiết trong lành, khiến gò má nàng như có ánh sáng óng ánh như trăng sáng.
Ban đầu còn tưởng nàng chưa tỉnh, đột nhiên phát hiện cơ thể hơi động đậy, ngay sau đó chăn được vén ra, lộ ra thân thể mảnh khảnh của nàng, lười nhác dựa lên gối, trong tay không biết đang cầm cái gì, hung hăng bóp một cái, giống như thứ đó đắc tội nàng vậy.
Hắn trầm mặt vén mành, đi vào trong.
Nghe thấy tiếng động, Ninh Yến mở mắt, chạm phải ánh mắt hắn, hốc mắt hắn như có một cảm giác âm u sắc bén như đao, có thể hung hăng chọc vào trong tim người ta.
Ninh Yến sững sờ, rất nhanh ngồi dậy: “Gia, sao chàng lại đến đây.”
Ninh Yến ngồi bên lò sưởi dưới cửa sổ.
Hắn trước giờ sẽ không nghĩ xấu Ninh Yến, trước lúc ở hành cung, bất luận nàng nói gì làm gì, hắn tin chắc không nghi ngờ, bây giờ thì, có hiểu biết sụp đổ về nàng, sau này hành động của nàng, hắn không thể không nghĩ nhiều hơn một chút.
Ví dụ như lúc này trong tay nàng cầm một tượng người làm bằng bùn cao su, hắn liền nghi ngờ, Ninh Yến có phải coi tượng người đó là hắn để trút giận không.
Ninh Yến căn bản không biết một chút cử chỉ nhỏ của mình bị Yến Linh nhìn thấu, không hề có sự cảnh giác nguy hiểm đến gần, trái lại mang giày xuống giường, đến bàn dài làm bằng tử đàn đối diện rót nước cho Yến Linh.
Yến Linh nhìn nàng, không nhận lấy trà của nàng, Ninh Yến chỉ có thể gác lên bàn nhỏ trên lò sưởi, ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt hắn thật sự có một loại sắc bén thấy rõ, Ninh Yến chột dạ run rẩy, nhấc váy ngồi xuống giường la hán.
“Thế tử gia, hôm nay công việc của chàng không bận sao?” Hắn chưa từng đến hậu viện vào giờ này.
Yến Linh vẫn chưa trả lời nàng.
Hắn chú ý thấy nàng ngồi đoan chính, tư thế nét mặt cẩn thận tỉ mỉ, nhớ đến nàng mắng mình là đồ đầu gỗ, khóe miệng hắn cong lên.
“Phu nhân cũng không cần giả vờ, muốn ngồi thế nào thì cứ ngồi như vậy đi.”
Ninh Yến nghe thấy câu này thì sững sờ, đây là lần đầu tiên Yến Linh gọi nàng là phu nhân, còn chưa phản ứng lại từ trong kinh ngạc, thì nghe thấy hắn cười lạnh.
“Như khúc gỗ vậy không ưa nhìn mấy.”
Ninh Yến: “............”
Hận không thể khoét ra một khe hở chui vào, nàng hít sâu một hơi, nghênh đón nụ cười lạnh châm biếm của hắn, dứt khoát vứt giày, dựa vào giường la hán, dùng tư thế thoải mái nhất dựa vào gối đầu, đắp chăn lên ngực, nhìn Yến Linh cười.
“Thế tử gia, ta thật sự có hơi không thoải mái, nếu thế tử gia đã không để ý, ta không khách khí nữa......”
Biết co biết giãn thật.
Yến Linh cười lạnh, không hiểu mình tại sao phải tìm khiến mình tức giận vậy, nhưng vẫn duỗi tay ra sau lưng, ném một cái hộp nhỏ sang cho nàng.
“Xem xem có thích không?”
Ninh Yến theo bản năng nhận lấy, ngồi dậy dựa vào gối đầu, đây là một hộp gấm nhỏ dùng vải nhung bọc lại, hộp gấm làm từ bạc mạ vàng, bên trên còn khảm rất nhiều lục tùng và nam hồng, Ninh Yến cẩn thận mở ra.
Đập vào mắt là một viên đông châu màu vàng to lớn.
Có lẽ to bằng trứng bồ câu, ánh sáng lộng lẫy nhẵn nhụi, không có bất kỳ đường văn nào, hoàn mỹ vô cùng.
Năm đó Ninh Yến ở Tuyền Châu nhìn ngoại tổ phụ làm ăn, cũng từng thấy qua một vài hàng tốt, biết viên đông châu này rất hiếm thấy, nếu không cũng không xứng để Yến Linh trịnh trọng lấy ra.
Yến Linh vẫn như núi băng, Ninh Yến không biết hắn có ý gì, cười đóng hộp gấm lại: “Không tệ.”
Yến Linh tức giận thì tức giận, từ sau hôm đó, cũng không ngừng xem xét, tối qua nàng phối hợp như vậy, hôm nay liền cố ý tìm món đồ chơi này muốn tặng cho nàng, xem như là tặng lại tâm ý nàng.
“Thích thì lấy chơi đi.”
Ninh Yến liền biết là hắn muốn tặng nàng, lần trước cho nàng một vạn lượng ngân phiếu để lo việc nhà, hôm nay là lần đầu tiên tặng quà cho nàng.
Dĩ nhiên là vui rồi.
Đông châu to lớn và hoàn mỹ như vậy, giá trị xa xỉ.
Ninh Yến lại mở hộp gấm nhìn kỹ một phen.
“Đa tạ thế tử gia, đông châu này có thể khảm lên đồ trang sức, chói mắt mà còn đẹp.” Trong giọng điệu của nàng có sự nhẹ nhõm.
Yến Linh thấy nàng thật sự thích thì hài lòng, không uổng công hắn phí tâm tư một phen.
Thầm nghĩ, khi nào Ninh Yến mới có thể gọi hắn một tiếng phu quân.
Hắn muốn nghe.