Chương 23
Ninh Yến vừa từ trong ổ chăn ấm áp đi ra, bị gió lạnh thổi nổi da gà, theo bản năng muốn lên giường, nhưng Yến Linh ngồi thô lỗ như vậy, nàng khựng bước lại, hai mắt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó ra sức gật đầu.
“Đúng vậy, đẹp hơn y bào lúc trước chàng mặc.....” Dứt lời, cảm thấy không đúng lắm, bèn cười ha ha bổ sung: “Dĩ nhiên, chàng mặc cái gì cũng đẹp, chỉ là bộ này đẹp cực kỳ.....”
Rõ ràng đã đủ cẩn thận dè dặt rồi, nhưng Ninh Yến lại phát hiện sắc mặt Yến Linh dường như ngày càng kém.
Đáy mắt hắn ẩn chứa lệ khí, cười: “Có phải trẻ trung tuấn tú hơn không?”
Ninh Yến sáng mắt lên: “Đúng đúng đúng.”
Nàng lạnh đến nỗi run rẩy, hoàn toàn không chú ý đến bốn chữ “trẻ trung tuấn tú” của Yến Linh như ám chỉ điều gì.
Yến Linh đẩy lưỡi qua má phải, tức đến nỗi răng cấm cũng thấy đau, buồn bực cả buổi, thấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng dần dần ôm lên trên, ôm lấy hai cánh tay, hắn liền biết nàng lạnh rồi, lúc này mới dịch chuyển vào trong.
Ninh Yến thổi tắt đèn, vội vã chui vào trong chăn.
Có lẽ nàng cũng đoán được có lẽ nói sai gì rồi, khen hắn thì hắn không vui sao? Lẽ nào con người hắn tính tình lạnh nhạt, nhiều quy tắc, không thích người ta khen hắn đẹp sao? Có thể là vậy.
Nhớ lại chuyện hôm nay, liền trịnh trọng cảm tạ hắn.
“Thế tử gia, hôm nay may nhờ có chàng, bớt cho ta một phiền toái, hại chàng phải về phủ sớm, xin tạ lỗi với chàng.” Ninh Yến nghiêng người đối mặt với hắn, ánh mắt dịu dàng.
Yến Linh vốn dĩ đã nhắm mắt, nghe thấy câu này, nhìn nghiêng qua nàng, trong bóng tối, đôi mắt hạnh có một sự xinh đẹp nhẹ nhàng, nhớ tới Ninh gia ra oai như vậy, trong lòng cực kỳ phản cảm.
“Nên làm thôi, sau này Ninh gia còn đến tìm nàng gây rắc rối, nàng không cần để ý.”
Ninh Yến vui vẻ, nàng sống dưới tay nhị bá mẫu nhiều năm như vậy, sao có thể sợ bà ta, chỉ là kiêng kỵ thể diện của Yến Linh thôi, có câu này của Yến Linh, sau này có thể thoải mái hơn rồi.
“Thế tử, ta muốn ngày mai đích thân xuống bếp nấu ăn cho chàng, tối chàng về sớm một chút được không?” Ninh Yến trước giờ là như vậy, người khác tốt với nàng một chút, nàng sẽ muốn đáp lại.
Phản ứng đầu tiên của Yến Linh là lẽ nào trước đây không phải nàng đích thân xuống bếp sao? Trong đầu lóe lên những lời nàng nói ở hành cung, liền biết là hắn tự mình đa tình rồi, bèn phì cười nhẹ một tiếng, có vài phần tự giễu, không mặn không nhạt trả lời: “Được......”
Cũng không quá để tâm lời nói của nàng, hắn cũng không muốn đấu võ mồm, Ninh Yến làm hay không không quan trọng, nhưng mà nếu nàng đã trịnh trọng đề xuất, xem như là một phần tâm ý, Yến Linh sẽ không làm mất hứng của nàng.
Hiếm khi nàng chủ động mời hắn, trước khi nhắm mắt Yến Linh còn đổi giọng điệu: “Ngày mai ta sẽ về sớm một chút.” Sau đó nhắm mắt đi ngủ, xem ra tối nay không có ý định đυ.ng đến nàng.
Có được quan hệ như vậy, sự phòng bị dần được buông bỏ, mới đầu Ninh Yến đắp chăn không động đậy, sợ khiến Yến Linh tỉnh giác, bây giờ đã buông bỏ phòng bị, sau khi ngủ, nàng không khỏi tự chủ động sát vào chỗ ấm áp.
Yến Linh ngủ đến rạng sớm, có một cái đầu nhỏ gác lên cánh tay.
Trong khe sáng mờ ảo, hàng mi dài dày đặc rũ xuống, khuôn mặt to cỡ bàn tay ngoan ngoãn như ôn hương noãn ngọc, vô cùng khiến người ta thấy thương tiếc.
Yến Linh cười lạnh trong lòng.
Chỉ là vẻ ngoài.
Yến Linh nổi lên tâm tư ức hϊếp nàng.
Lúc này mới ý thức được, hắn không phải là một người tốt, thậm chí còn có hơi xấu.
Sau khi đổi chăn nệm, người đã ở dưới người hắn.
Yến Linh không thể thật sự bắt nạt nàng khi nàng đang ngủ, trước khi vào đã đánh thức nàng.
Ninh Yến vẫn luốn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cho đến khi cảm giác đó quá chân thật, mới đột ngột mở mắt.
Chạm phải đôi mắt cuồng nhiệt của hắn.
Yến Linh không chờ được muốn ức hϊếp nàng.
Ngày hôm nay là Như Sương trực đêm, lúc trước Yến Linh không ở lại, nàng ta liền ngủ cùng Ninh Yến trên giường La Hán bên ngoài, mấy ngày nay Yến Linh dọn đến hậu trạch, nàng ta bị Ninh Yến sắp xếp đến gian thứ phía tây ngủ.
Sáng sớm là thời điểm yên tĩnh nhất, một chút tiếng động cũng vô cùng rõ rệt, Như Sương bị động tĩnh mơ hồ đánh thức.
Nàng ôm chăn ngồi dậy, đầu tiên là ngơ ngác, sau khi xác định rõ là chuyện gì thì không thể tin nổi nhìn sắc trời bên ngoài.
Bây giờ là sáng sớm đó.
Như Sương bị doạ rồi.
Doạ thì doạ nhưng vẫn phải chuẩn bị nước nóng mới được.
Như Sương vội vàng khoác áo choàng ngồi dậy, nhẹ nhàng đi đến nhà sau.
Vào lúc này, Tuệ ma ma ở nhà sau cũng vừa thức dậy, thời gian vẫn còn sớm, vẻ lười nhác vẫn còn, chỉ từ tốn nhóm lửa, cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh bước vào, thấy là Như Sương, Tuệ ma ma rất ngạc nhiên.
"Như Sương cô nương sao lại dậy sớm như vậy?"
Như Sương ho khụ một tiếng, rồi lập tức chỉ về hướng chính phòng, mặt đỏ lên: "Thẩm thẩm mau đun nước đi, lát nữa cần dùng đến..."
Tuệ ma ma kinh ngạc, rồi lập tức phì cười: "Ta đi nấu nước ngay...." Rồi vội vàng đẩy lửa vào bếp lò, thêm ít củi gỗ.
Lúc Như Sương rời đi, động tĩnh trong phòng đang hăng hái, chắc hẳn nhất thời sẽ không kết thúc, nên dứt khoát ở đây sưởi ấm bên bếp lửa còn đỡ hơn nghe lỏm bên tường, nàng ta ngồi trên ghế thêm củi vào, Tuệ ma ma nhanh chóng rửa nồi cho nước vào, sau đó đốt bếp lửa bên cạnh đặt ấm nước lên, đợi làm xong xuôi, hai người nhìn nhau cười.
Như Sương vẫn còn xấu hổ.
uệ ma ma ngồi xuống trò chuyện: "Cô không cần kinh ngạc, thế tử gia đang ở độ tuổi tráng niên, còn là người tập võ, một ngày chỉ cần một lần là xem như ngài ấy thương tiếc phu nhân rồi."
Như Sương thở dài, mới đầu chưa viên phòng thì ngày ngày mong chờ, ngóng trông Yến Linh vào hậu viện ở, bây giờ viên phòng rồi, lại lo lắng nếu ngài ấy nhẫn tâm, tổn thương cô nương, quả nhiên thế nào cũng không bớt lo được.
Sáng nay Ninh Yến dĩ nhiên không thể xuống giường được, trong lòng hận Yến Linh nghiến răng nghiến lợi, lúc lăn lộn không nhịn được hung hăng bấu người kia vài cái.
Như Sương ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, đau lòng nói: "Chủ tử, cứ như vậy, chẳng phải mỗi ngày người đều phải chịu tội sao?"
Ninh Yến đối diện với ánh mắt giấu kín như bưng của Như Sương, chậc một tiếp, ba ngày này nghiên cứu kỹ càng thì......: "Cũng không thể nói là chịu tội....." Mệt thì đúng là mệt, nhưng thật ra trải nghiệm vẫn rất tốt, bất tri bất giác không nên nói những lời như vậy với một nha đầu chưa cưới gả, lỗ tai Ninh Yến đỏ lên, vứt hình nộm trong tay đi: "Ngươi đừng lo lắng cho ta, trong lòng ta có tính toán...."
Như Sương nghĩ Ninh Yến sống ở Ninh gia nhiều năm như vậy, chưa từng để bản thân chịu thiệt, nên dứt khoát bỏ qua.
Ông trời vẫn rất quan tâm đến Ninh Yến, sau buổi trưa kinh nguyệt của nàng đến sớm hơn mọi tháng.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
Nàng nằm trên giường la hán dùng bình nước nóng che bụng, vẻ mặt mệt mỏi không có tinh thần.
Nhưng mà đã mời Yến Linh dùng bữa tối, khắc đầu giờ Thân buổi chiều, nàng chống đỡ cơ thể muốn xuống giường, Như Sương cản nàng lại.
"Chủ tử, người nói một tiếng với thế tử, ngài ấy nhất định sẽ không để ý đâu, sức khỏe của người quan trọng."
Con người Ninh Yến, cực kỳ coi trọng danh dự, nàng không thích nuốt lời. Lỡ như Yến Linh làm xong việc trở về, nàng lại khiến hắn thất vọng thì không tốt.
"Cứ nằm trên giường mãi cũng không thoải mái, đi lại một chút có lẽ sẽ tốt hơn."
Thấy nàng kiên trì, Như Sương không dám cản.
Ninh Yến vịn tay của nàng ta đi xuống bếp, nàng định làm một món tôm rang dầu sở trường, dãy nhà sau của Minh Hi đường có một nhà bếp nhỏ, đầu bếp ban đầu là Tuệ ma ma mà Yến Linh quen dùng, nghe nói là người cũ của phủ công chúa, Ninh Yến không định gọi, hôm nay nàng muốn đích thân xuống bếp, liền để Tuệ ma ma giúp đỡ, Tuệ ma ma giúp nàng bóc chỉ tôm, rửa sạch tôm theo yêu cầu của Ninh Yến.
Còn Ninh Yến thì đến nhà bếp chuẩn bị gia vị, nấu nước canh, phối hương liệu là một môn học, cũng xem như là tuyệt chiêu sở trường của Ninh Yến, hành gừng tỏi đều được cắt xong, đại khái tốn khoảng một canh giờ, đã nấu xong nước canh bí phương độc môn của nàng, bên kia, Tuệ ma ma cũng đã rửa sạch sẽ tôm, theo lý có thể nhắc xuống rồi, chỉ là món tôm rang dầu này phải cho vào chảo chiên trước, rồi mới hầm nấu, mỗi bước trong quy trình, từ thời gian thực hiện cho đến thời điểm cho vào miệng, đều rất chú trọng, chỉ cần sai sót một chút là có thể khác biệt cả ngàn dặm, Ninh Yến dặn dò Như Sương đến tiền viện chờ đợi, Yến Linh vừa về thì báo cáo cho nàng, nàng có thể tính toán thời gian nhắc xuống.
Trong lúc chờ đợi, bụng rất đau, trán ứa ra lớp lớp mồ hôi, Như Nguyệt dìu nàng đến căn phòng nhỏ cạnh bếp để nghỉ ngơi, mặc dù ôm bình nước nóng trong tay, nhưng người vẫn lạnh lẽo, cho đến khi ăn một bát trà gừng đường đỏ mới dễ chịu hơn.
Ninh Yến đợi mãi đến giờ Dậu ba khắc, Yến Linh không chỉ chưa về, mà cũng không truyền tin về, có lẽ có việc gấp phái ra ngoài, Ninh Yến cảm thấy đáng tiếc, nước canh nóng hổi chẳng phải lãng phí rồi sao, đúng lúc đó, Như Sương đến báo, nói là Thuần An công chúa đến.
Sắc mặt Ninh Yến sáng lên, nhanh chóng nhắc nồi xuống làm tôm rang dầu cho Thuần An công chúa.
Hai ngày trước, lúc Ninh Yến và Yến Linh hòa hợp, đã gửi thư vào cung, lúc đó Thuần An công chúa bị hoàng đế cấm túc, không dám xuất cung đi thăm nàng, hôm nay có cơ hội lén lút chạy ra ngoài, kết quả lại gặp được một nồi tôm rang dầu thơm nghi ngút.
Thuần An công chúa ngửi thấy nước miếng sắp chảy ra rồi, không quan tâm đến tình hình của Ninh Yến và Yến Linh nữa, ăn đến nỗi khắp miệng toàn là dầu, đợi nàng ta ăn được một nửa, nhìn thấy Ninh Yến lâu lâu lại nhìn về hướng cửa, trong lòng chột dạ, mới ngừng lại.
"Sao vậy? Món này hôm nay vốn là cho Yến Linh hả?" Giọng điệu còn hơi ghen tuông.
Bốn ngày nay nàng ta không gặp được Ninh Yến, trong lòng rất nhớ mong, cũng thuận tiện nhớ luôn tay nghề của nàng, nàng ta thân là công chúa, muốn ăn gì hạ lệnh một tiếng Ninh Yến sẽ ngoan ngoãn làm đưa vào cung, chỉ là nàng ta không muốn làm như vậy, không muốn coi Ninh Yến là đầu bếp, kết quả nàng ta không nỡ để Ninh Yến chịu khổ, bây giờ Ninh Yến lại vui vẻ làm cho Yến Linh?
Ninh Yến cười, kể với Thuần An công chúa tất cả.
Thuần An công chúa nắm bắt trọng điểm: "Nói như vậy, tôm rang dầu vốn nên cho Yến Linh ăn đã lọt vào bụng ta sao? Rất tốt, bổn công chúa sẽ không chừa cho hắn một miếng dầu nào cả."
Ninh Yến ôm bụng cười lớn.
Thuần An công chúa trước khi đi còn khoác vai nàng dặn dò.
"Yến Linh không biết tốt xấu, sau này cô không cần làm cho hắn, cho hắn ăn giống như phung phí của trời vậy, ta còn không nỡ khiến cô mệt nhọc, hắn càng không xứng."
Nàng ta nhìn sắc trời ảm đạm, chậc một tiếng, ảo nảo nói: "Ta không thể ở lâu, mấy ngày nay lo lắng cho cô ăn ngủ khó yên, còn nhờ ngũ hoàng huynh giúp ta che giấu, ta mới lén lút xuất cung được, lỡ như bị phụ hoàng phát hiện nhất định sẽ bị đánh một trận."
Ninh Yến chưa từng được người ta lựa chọn kiên định như vậy, hốc mắt đỏ lên.
Thuần An công chúa thấy mí mắt nàng óng ánh, vô cùng ngại ngùng, gãi ót nói.
"Đợi phủ công chúa của ta khai phủ, lúc nào cô cũng có thể đến ở, chúng ta ăn uống no say, uống rượu ca hát. Đúng rồi, có thể được ăn tôm rang dầu của cô, bị đánh một trận cũng đáng."
Nàng ta tiêu sái vẫy tay, lên xe ngựa.
Ninh Yến đứng lặng trong bóng đêm, dõi mắt theo xe ngựa hoàng cung đi xa, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn thấy Trần quản gia, liền chống eo đau nhức hỏi.
"Hôm nay thế tử gia đi đâu?"
Trần quản gia không biết Ninh Yến hẹn Yến Linh dùng bữa, liền bẩm báo như thật: "Thế tử gia rời khỏi nha môn liền đến Thích phủ, thế tử gia xưa nay có giao tình tốt với thiếu gia Thích gia Thích Vô Kỵ, chắc là ở đó dùng bữa rồi."
Vẻ mặt Ninh Yến có một chút bừng tỉnh, sau đó bước chân vào bậc cửa.
May mà Thuần An công chúa đến, không lãng phí nồi thức ăn tuyệt vời của nàng.
Về phần Yến Linh, bỏ qua lần này sẽ không có lần sau nữa.
Về đến Minh Hi đường, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống.
Có lẽ là khắc đầu giờ Hợi, Yến Linh trở về, vào phòng trong không thấy bóng dáng Ninh Yến, nghiêng đầu nhìn qua vách ngăn, ánh mắt lập tức chăm chú.
Dưới đèn mỹ nhân như ngọc, nghiêng người chống cằm, đang dựa vào gối đầu đọc sách, nàng rất chuyên tâm, đôi mắt đầy thần thái như đang lưu chuyển gió mát và ánh trăng sáng, khóe mắt vô cùng đẹp, tựa như đôi cánh bướm lướt nhẹ, chớp mắt một cái, như cánh lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua trái tim hắn.
Yết hầu Yến Linh chuyển động, theo bản năng đi vào bên trong, đột nhiên phát hiện trên giường la hán trải một chiếc chăn chỉnh tề, bên cạnh cách một cái bàn, trên đó để vật dụng thường ngày của Ninh Yến, lập tức nhíu mày.
"Đang yên đang lành, sao lại phân giường ngủ?" Đang giận hắn sáng nay quá hung dữ sao?
Ninh Yến nghe thấy tiếng động mới chậm rãi ngước mặt lên, trên mặt không có bất kỳ sự khác thường nào, trái lại còn cười giải thích.
"Thế tử gia, ta đến nguyệt sự rồi, sợ quấy rầy chàng, mấy ngày nay thϊếp thân không thể hầu hạ nữa."
Yến Linh mím môi, thực tế hắn không để ý chuyện ngủ cùng nàng, chỉ là nàng đã trải giường xong rồi, nên phải nuốt lời vào trong, quay đầu lại nhìn giường lớn trống rỗng, trong lòng không biết có cảm giác gì, một mình đi vào phòng tắm.
Ninh Yến nhìn bóng lưng hắn, hắn không nhắc chuyện đến Thích phủ, có thể thấy đã quên chuyện ược định tối qua, thôi, không phải chuyện quan trọng gì. Nàng xem sách nửa canh giờ, mắt hơi mỏi, liền khép sách lại, thổi đèn nằm xuống.
Yến Linh tắm xong đi ra, theo bản năng nhìn qua bên vách ngăn, ánh đèn chiếu rọi một vùng ánh sáng dịu dàng, ánh sáng và bóng tối lượn lờ trên người nàng, nàng ngủ say không một tiếng động.
Yến Linh lên giường, hiếm khi không ngủ được.
Cũng không phải nguyên nhân gì khác, chỉ là nghĩ tiểu thê tử gần trong gang tấc, lại phân giường ra ngủ, có hơi kỳ lạ.
Nàng quá khách khí xa lạ.
Vả lại, chiếc giường la hán kia nhỏ như vậy, nàng ngủ thoải mái không?
Ninh Yến nửa mê nửa tỉnh, chống người gọi vào trong.
"Thế tử gia, sao chàng lại không ngủ được?"
Yến Linh ngồi dậy, Ninh Yến không ngủ cùng hắn, mành trướng đỏ trên giường lớn vẫn chưa thả xuống, cách bình phòng gấm tô châu của vách ngăn, hắn gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của nàng.
"Nguyệt sự của nàng bao lâu?" Giọng hắn vừa trầm vừa khàn.
Ninh Yến sững sờ, hắn không nhịn nổi như vậy sao? Nếu đã muốn như vậy, thành thân hai tháng không viên phòng làm sao chịu nổi?
Nàng lẩm bẩm nói: "Bốn đến năm ngày."
Bên trong im lặng.
Trong lòng Ninh Yến lẩm bẩm, trong trạch viện thế gia, chính thê đến tháng sẽ sắp xếp thông phòng hầu hạ phu quân, Ninh Yến một là chưa có con, hai là không muốn, huống hồ mới đầu Yến Linh đã hứa là không nạp thϊếp, Ninh Yến dĩ nhiên không thể nhét nữ nhân cho hắn.
Chỉ là cơ thể hắn khỏe khoắn hừng hực, lại vừa nếm được mùi vị, nhịn không được cũng có thể hiểu.
Cũng không thể giúp hắn, nàng thật sự không làm được.
Phu thê hai người cứ cách vách ngăn, nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Ánh sáng ngoài hành lang xuyên qua cửa sổ lưu ly mơ hồ rọi vào.
Sắc mặt Yến Linh không thấy rõ, nhưng hình dáng sừng sững lọt vào trong mắt nàng.
Đột nhiên, hai người cùng lên tiếng.
"Sau này nàng đến nguyệt sự, chúng ta không cần phân giường."
"Hay là sau này đến nguyệt sự, chàng về thư phòng ngủ đi...."
Hai người gần như sững sờ cùng lúc.
Ngón tay nhỏ của Ninh Yến nắm chặt chăn, trên mặt vừa có sự xấu hổ vừa có sự áy náy, rút vào trong chăn.
Vẻ mặt Yến Linh thì hoàn toàn trầm xuống.
Sáng hôm sau, Yến Linh tỉnh dậy, Ninh Yến cũng lên tinh thần thức dậy, muốn hầu hạ hắn mặc y phục, Yến Linh lại ra hiệu không cần, lại nhìn sắc mặt suy nhược của nàng: "Giường la hán chật, ngủ không thoải mái, mấy ngày nay ta đến thư phòng, đợi nàng hết rồi ta lại quay lại."
Mặc dù lần đầu hắn trải qua chuyện này, nhưng cũng biết mấy ngày nay nữ nhân phải nghỉ ngơi đàng hoàng, hắn ở đây còn liên lụy đến nàng.
Trên mặt Yến Linh không hề có biểu cảm tức giận, Ninh Yến biết hắn nói thật, cười nói được.
Như vậy thì, hai người xem như ước định, sau này Ninh Yến tới kỳ, Yến Linh không cần đến hậu viện.
Mặc dù Ninh Yến có thể không hầu hạ Yến Linh, nhưng vẫn chống đỡ sự khó chịu đến thỉnh an Từ thị, lần trước Từ thị giúp đỡ nàng, phần ân tình này nàng sẽ khắc ghi, đến Dung Sơn đường nghe thấy bên trong vang lên một tràng cười lớn.
Hai vị lão thái thái của nhị phòng và tam phòng đều ở đây, trong phòng gấm hoa rực rỡ, ai nấy vui vẻ hòa thuận.
Mọi người thấy nàng đến, tiếng cười lập tức dừng lại, đều lần lượt quan sát nàng, trong hành cung ầm ĩ ra chuyện cười lớn như vậy, Yến Linh lại không làm gì Ninh thị, lại nghĩ nhân vật như Yến Linh lại không được Ninh thị yêu thích, có thể thấy Ninh thị này có biết tốt xấu cỡ nào, trong lòng vừa ghen ghét vừa tức giận.
Ninh Yến coi như không thấy vẻ mặt của mọi người ở chi thứ, để Như Sương dìu vào hành lễ với Từ thị, nhị thiếu phu nhân Tần thị vốn ngồi ngay dưới Từ thị, liếc thấy nàng đến, vội vàng nhường vị trí.
"Đại tẩu đến đúng lúc lắm, ngày mai là ngày mừng thọ của hầu phu nhân Thích hầu phủ, Yến gia chúng ta và Thích gia là thế giao, tẩu tẩu sợ là phải dẫn đầu đi một chuyến."
Ninh Yến ngồi xuống bên Từ thị: "Mẫu thân có dự tính gì?"
Trong tay Từ thị đang ôm tiểu tôn tử Khang Khang, cười tươi nói với nàng: "Theo lý con là con dâu trưởng, dĩ nhiên nên đi." Bà chú ý đến vẻ mặt Ninh Yến không hứng thú, nên lời nói lại úp mở.
Trong tay bà cầm một cái trống lắc, Khang Khang nhìn thấy lạ, tay mũm mĩm vươn ra để chộp lấy, một chút thì chiếc mõ rơi vào lòng Ninh Yến. Ninh Yến nhặt lên và lắc chiếc trống trước mặt Khang Khang, vừa trêu chọc cậu bé nói: "Con vốn cũng muốn đi, nhưng mà mấy ngày nay cơ thể không thoải mái, hay là, vất vả cho nhị đệ muội đi một chuyến?"
Chút tâm tư của Thích Vô Song đó rõ như ban ngày, nàng không muốn đi rước xui xẻo.
Từ thị chú ý đến sắc mặt Ninh Yến có hơi trắng, cũng nghe nói hai ngày này Ninh Yến đến kỳ, cũng không miễn cưỡng.
Đối diện là Yến Nguyệt, nàng ta chậm rãi vuốt ve con mèo trong lòng, giọng điệu rất là chắc nịch.
"Đại tẩu, ta khuyên tẩu vẫn nên đi một chuyến."
Ninh Yến trả trống lắc lại cho Khang Khang, nhàn nhã nhìn nàng ta, đợi khúc sau của nàng ta.
Yến Nguyệt nói: "Đại ca ca mười hai tuổi đến biên quan, mới đầu ở dưới trướng Thích hầu, Thích hầu đối đãi với huynh ấy như con cháu, dốc lòng giảng dạy, có một lần so tài trong quân, đại ca ca thể hiện thân thủ, được Thích đại thiếu gia Thích Vô Kỵ lúc đó nhìn thấy, Thích Vô Kỵ lên đài khiêu chiến, đại ca nhất thời lỡ tay, làm một chân của Thích Vô Kỵ bị thương, tự trách không thôi, từ đó về sau, đại ca ca và Thích Vô Kỵ tình như thủ túc, bảo vệ huynh ấy còn hơn bảo vệ chính mình, Thích gia đối với huynh ấy mà nói không phải là người thân mà còn hơn người thân, hầu phu nhân mừng thọ, tẩu thân là thê tử lại không đi, tẩu nói đại ca ca sẽ nghĩ thế nào?"
Vẻ mặt Ninh Yến nghiêm trọng hơn.
Nàng không ngờ Yến Linh và Thích gia còn có ngọn nguồn như vậy.
Chẳng trách ngày đó Yến Linh lại nói chuyện thân thuộc với Yến Vô Song.
Nàng quả quyết nói: "Ta đi."
Lúc này Tần thị ôm sổ sách muốn đi: "Đại tẩu, nể tình thế tử và Thích gia có quan hệ sâu đậm, chuyện quà tặng vẫn mong đại tẩu và thế tử thương nghị, cũng đỡ cho ta thất lễ với Thích gia."
Ý trong lời nói là phần quà này không chi tiền chung trong nhà.
Trong lòng Ninh Yến vẫn còn lo lắng về chuyện của Thích gia, không có thời gian tính toán với Tần thị: "Ta biết rồi."
Ninh Yến liền hỏi Từ thị thọ lễ nên chuẩn bị thế nào, Từ thị cười khổ nói: "Yến Linh xem trọng Thích gia, quà tặng mỗi dịp lễ đều không qua loa, chỉ là Thích hầu phu nhân mừng thọ là lần đầu tiên, sợ là phải dựa theo sở thích của hầu phu nhân...." Dứt lời liền hỏi Yến Nguyệt: "Con và Vô Song có quan hệ tốt, có biết mẫu thân nó bình thường thích gì không, cho tẩu tẩu con ý kiến?"
Yến Nguyệt cười lơ đểnh: "Thích gì sao, hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng mà chuyện tặng quà, nhị tẩu có kinh nghiệm, đại tẩu tẩu chi bằng đi tìm nhị tẩu tẩu hỏi kinh nghiệm đi?"
Ninh Yến về Minh Hi đường, phái Vinh ma ma đi tìm Tần thị, ý muốn đòi sổ sách qua lại mấy năm nay của Yến gia.
Lúc Vinh ma ma quay về, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Cô nương, nhị thiếu phu nhân kia mượn cớ lo liệu việc nhà, không chịu cho toàn bộ sổ sách, chỉ nói lát nữa chép một bản danh sách quà tặng qua lại giữa Thích gia và Yến gia đưa tới."
Ninh Yến đang đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên, cũng không có cảm xúc gì.
"Nàng ta sợ ta tra ra sổ sách của nàng ta, không vội, đợi qua một khoảng thời gian, ta lại tính toán."
Một khắc sau, Tần thị cử người đưa danh sách quà tặng đến, Ninh Yến nhìn thấy trong lòng liền có tính toán, buổi chiều đến tiền viện tìm Trần quản gia, Trần quản gia lập tức mở khố phòng.
"Mỗi năm thế tử tặng quà cho Thích gia đều phải chọn lựa đồ tốt ở khố phòng, năm nay có phu nhân lo liệu, thế tử gia càng đỡ phải lo."
Ninh Yến đừng ở cửa khố phòng không động đậy.
Đây là kho riêng của Yến Linh, không được hắn cho phép nàng không dám tự đi vào.
Nên cười nói: "Ta không vào đâu, ông đưa cho ta sổ sách khố phòng, ta chọn mấy món là được."
Trần quản gia chỉ xem như Ninh Yến bớt chuyện, cũng không kiên trì, liền giao sổ sách khố phòng cho Ninh Yến.
Hai quyển sổ sách dày cộm được đưa đến tay nàng, Ninh Yến ngồi ở bàn gỗ tử đàn ở khố phòng đọc kỹ.
Sổ sách của Trần quản gia ghi chép vô cùng tỉ mỉ, cao thấp mắc rẻ đều có chênh lệch, nàng liền chọn một chồng để đọc, khoảng nửa canh giờ sau liền chọn ra mấy món thọ lễ.
Một lò hương bảo thạch khảm xung quanh bạc mạ vàng, cả lò hương có lẽ được khảm mấy trăm bảo thạch hồng lam và lục tùng. Nắp lò và đáy dùng công nghệ chạm vàng tinh xảo, đẹp tuyệt vời. Với nhãn lực của Ninh Yến, món đồ này ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng bạc.
Một chậu mai hoa dài hình chữ nhật, gắn kỹ thuật cảnh thái lam và vàng cuốn, trên chậu cắm một cây san hô sắc thắm, cùng một đóa hoa ngọc trai được mạ bạc, đính ngọc quý. Chỉ riêng cây san hô đã là bảo vật khó cầu, các viên ngọc khác thì vô số, ít nhất cũng trị giá ba ngàn lượng bạc.
Hai vật còn lại, một là hộp bát bảo dùng ngà voi khắc của Bát Tiên chúc thọ, còn một cái là đế phúc ngọc bội khắc bằng đá xanh, hình quả bầu trăm bảo, trên đầu khắc chữ "Thọ" lớn bằng sơn đỏ, rất là hợp cảnh.
Bốn món bảo vật, giá trị từ một ngàn đến ba ngàn, có lẽ có thể thỏa mãn yêu cầu của Yến Linh.
Đợi đêm đến Yến Linh về phủ, nàng liền sai người mời đến gian thứ phía đông, đưa phương án quà tặng mà mình chuẩn bị cho hắn.
"Thế từ gia, chàng xem, mấy món này là thọ lễ ta cảm thấy thích hợp, tặng món nào thì chàng cho ý kiến."
Ninh Yến liệt kê rõ ràng tên, cách dùng, giá trị, ngụ ý của quà tặng, nhìn vào là hiểu.
Yến Linh rất hài lòng về sự cẩn thận và quan tâm của thê tử, hắn nhìn qua danh sách, vuốt ve cằm suy nghĩ một lát, vì Thích Vô Kỵ bị thương ở chân, đến nay vẫn chưa cưới thê, cũng không thể làm quan, những năm nay bất luận hắn giúp gì Thích Vô Kỵ cũng từ chối, Yến Linh không nghĩ ra được cách gì bù đắp, lần này Thích phu nhân mừng thọ, có thể thể hiện được chút nào hay chút đó.
Hắn quyết định nói: "Tặng hết bốn món này sang đó."
Bàn tay dưới tay áo của Ninh Yến khựng lại.
Bốn món này cộng lại có khoảng mấy ngàn lượng bạc.
Nàng và Yến Linh đại hôn cũng chỉ tốn một vạn lượng.
Giao tình qua lại là nước chảy sông dài, một lần mừng thọ đã thế này, sau này còn thế nào?
Chỉ là Yến Linh không phát giác phải giải thích với Ninh Yến, Ninh Yến cũng không định hỏi, Yến Linh chưa từng hỏi tiền bạc của hồi môn của nàng, nàng cũng không có tư cách sắp xếp tư khố của hắn, về khoản sổ sách, hai người dường như nước sông không phạm nước giếng.