Diệp Dư Niên mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một sườn dốc phủ đầy lá khô.
Ngẩn ngơ vài giây, cậu bật dậy, đưa mắt nhìn quanh. Còn gì để không hiểu nữa chứ?
Rõ ràng cậu lại bị thả về tự nhiên lần nữa rồi!
Loài người xảo trá còn dám tiêm thuốc mê cho cậu!
Thật đáng giận!
Thuốc mê vừa tan, Dư Niên vẫn còn chút choáng váng. Đứng dậy chưa được bao lâu, đôi chân mềm nhũn, cậu lại nằm bẹp xuống đất.
Nghĩ đến những ngày an nhàn hưởng thụ lại một lần nữa rời xa mình, Diệp Dư Niên cảm thấy vô cùng suy sụp.
Khó khăn lắm mới chạy được về căn cứ, cớ sao căn cứ lại muốn thả cậu về tự nhiên chứ?
Cậu là một quốc bảo quý giá, vì sao lại phải lang thang nơi hoang dã?
Không nhìn ra là cậu thật sự không muốn sống trong tự nhiên à?
Đúng là muốn khóc cũng khóc không thành.
Lúc này, mũi Diệp Dư Niên khẽ động, một mùi thơm nhè nhẹ truyền đến.
Liếc sang bên cạnh, cậu thấy một túi lưới rất lớn.
Chầm chậm lê bước lại gần, cậu phát hiện trong túi lưới này toàn là táo tươi, có lẽ lên tới cả trăm quả, khoảng chừng năm mươi cân.
Hừ, cho dù các người để lại một túi táo thì cũng đừng mong tôi tha thứ!
Diệp Dư Niên hậm hực nghĩ, nhưng móng vuốt lại không tự chủ mà thò vào, lôi ra một quả táo lớn.
Trong tư thế nằm bẹp, Diệp Dư Niên cắn một miếng. Nước táo lập tức tràn ra trong miệng.
Giòn, ngọt.
Ngon tuyệt!
Chưa đầy một lúc, cậu đã ăn hết một quả táo.
Ăn xong, Diệp Dư Niên theo thói quen liếʍ lông mình, tâm trạng đang rối bời cũng nhờ quả táo ngon lành mà dịu đi phần nào.
Cơn mê tan hẳn, Diệp Dư Niên chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Nơi cậu đang đứng là một khu rừng, nhưng rõ ràng không phải khu rừng lần trước cậu bị thả, cảnh vật ở đây rất xa lạ. Hôm nay trời nắng, nhưng tán cây trong rừng dày đặc, ánh nắng cũng khó lọt qua được.
Diệp Dư Niên chọn một cái cây có vẻ dễ trèo, thử leo lên, phát hiện nơi này nằm ở gần đỉnh núi. Ngước mắt nhìn, thậm chí cậu còn thấy tuyết phủ trên đỉnh núi.
Đây thật sự là bị lưu đày vào rừng sâu núi thẳm rồi!
Diệp Dư Niên rất muốn gào thét vài tiếng, nhưng lại không chắc xung quanh có nguy hiểm hay không, đành phải bất mãn mà “ngao ngao” hai tiếng, rồi từ trên cây leo xuống.
Lưu đày cậu vào rừng sâu núi thẳm thì sao chứ?
Không phải vẫn nằm trong khu bảo tồn hay sao?
Chỉ cần ở trong khu bảo tồn, chẳng có căn cứ nào mà Diệp Dư Niên không quay lại được!
Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là lấp đầy cái bụng