Táo lớn thì ngon thật, nhưng vì không biết phải mất bao lâu mới có thể quay về căn cứ, Diệp Dư Niên quyết định phải ăn dè một chút.
May mắn là trong lần thả trước, Diệp Dư Niên đã học được một ít kỹ năng sinh tồn cơ bản, nên lần này được thả, cậu không cảm thấy quá hoảng loạn.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có mối đe dọa nào, Diệp Dư Niên ngậm lấy túi lưới bằng miệng, vừa đi vừa đánh hơi, hướng về phía dưới núi mà tiến bước.
Tháng ba trong rừng sâu, dù có nắng nhưng nhiệt độ vẫn không cao.
Bộ lông dày của gấu trúc giúp Diệp Dư Niên không cảm thấy lạnh, nhưng với tư cách là một “gấu trúc nhân loại”, nếu không được phơi nắng, còn gì ý nghĩa để sống nữa?
Hơn nữa, cậu còn phải tiếp tục tìm đường về căn cứ, vì vậy chẳng chút do dự mà kéo “túi táo khổng lồ” của mình đi xuống núi.
Đường trong rừng núi vốn không dễ đi, thậm chí có thể nói là không có đường, nếu bất cẩn rất dễ trượt chân lăn xuống sườn núi dốc. Thêm vào đó, cậu lại phải mang theo gần năm mươi cân táo, nên tốc độ di chuyển vô cùng chậm.
May thay, khu vực mà các nhân viên căn cứ chọn để thả cậu lần này có rất nhiều rừng trúc. Đi chừng nửa tiếng, Diệp Dư Niên đã tìm thấy một khu rừng trúc rậm rạp.
Đặt “túi táo khổng lồ” xuống đất một cách tùy tiện, Diệp Dư Niên liền bắt đầu chọn những cây trúc ngon lành để lấp đầy cái bụng.
Khi ăn xong thì đã một giờ đồng hồ trôi qua.
Có lẽ vì nơi này quá xa căn cứ, ánh mặt trời lúc này đã bắt đầu dần khuất sau núi.
Diệp Dư Niên vốn định nghỉ ngơi thêm một lát, nhưng bây giờ đành phải đứng lên tiếp tục đi.
Nơi hoang dã không phải là căn cứ. Dù cậu là một loài gấu lớn, hầu hết các loài động vật ăn thịt sẽ không gây hại cho cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là nơi đây hoàn toàn không có nguy hiểm.
Diệp Dư Niên phải nhanh chóng tìm một nơi an toàn để vượt qua màn đêm nguy hiểm chốn hoang dã.
Nghĩ đến đây, Diệp Dư Niên không nhịn được thở dài trong lòng.
Rốt cuộc tại sao lại phải thả cậu trở về tự nhiên chứ?
Nhớ khu chuồng rộng rãi của căn cứ, nhớ nguồn cung cấp trúc không bao giờ thiếu ở căn cứ!
Hu hu hu—
Diệp Dư Niên tức giận cắn nhẹ vào móng vuốt của mình.
Dĩ nhiên, lực cắn rất nhẹ.
Dù lòng đầy oán trách, nhưng đứng trước sự an toàn, Diệp Dư Niên vẫn không dừng bước chân.
Kéo túi táo đi thêm gần nửa tiếng, cậu vẫn không tìm được hang động nào thích hợp để ngủ.
Nhìn thấy trời trong rừng ngày càng tối, Diệp Dư Niên đành phải để ý đến những cây lớn bên cạnh.
Hay là leo lên cây ngủ?