Ngày hôm đó, khi Diệp Dư Niên trở lại căn cứ, không chỉ toàn bộ cư dân mạng đều sững sờ, mà ngay cả tất cả các nhà nghiên cứu tại căn cứ Hạch Đào Bình cũng đều kinh ngạc.
Các nhà nghiên cứu lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, sử dụng thiết bị định vị trên người Dư Niên để phân tích toàn bộ lộ trình hoạt động sau khi cậu được thả về tự nhiên.
Rất nhanh, họ đã đưa ra một kết luận: Dư Niên trở lại căn cứ không phải là ngẫu nhiên!
Hoạt động của cậu được thiết bị định vị ghi lại rõ ràng. Từ vị trí được thả, Dư Niên quay trở lại căn cứ mà trên suốt quãng đường đó, ngoài việc kiếm ăn, cậu thậm chí không đi sai một bước nào.
Lộ trình quay về căn cứ so với đường ban đầu mà họ thả cậu ra chẳng những không khác chút nào, mà còn chính xác đến từng bước một!
Dư Niên thật sự thông minh đến đáng kinh ngạc!
Nhìn kết luận này, các nhà nghiên cứu vừa buồn cười vừa bất lực.
Ở độ tuổi mà Dư Niên cần nhất là học hỏi kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, nếu trực tiếp đưa cậu quay lại nuôi nhốt, điều đó sẽ không hề có lợi cho sự phát triển sau này của cậu.
Trừ phi căn cứ đã sẵn sàng để nuôi dưỡng cậu suốt đời.
Dù việc nuôi thêm một con gấu trúc lớn đối với căn cứ không phải vấn đề khó khăn, nhưng sau khi thảo luận, tất cả các nhà nghiên cứu vẫn quyết định thả Dư Niên trở về tự nhiên một lần nữa.
Ngày mà Dư Niên trở lại căn cứ, các nhân viên tại đây đã bắt đầu chuẩn bị cho lần thả thứ hai.
Xét thấy Dư Niên thông minh đến mức khó tin, để tránh việc lần thả thứ hai lại thất bại theo cách tương tự, lần này các nhân viên không thực hiện bất kỳ thao tác dư thừa nào.
Ba ngày sau, khi Dư Niên đã ăn uống no nê, vào một thời điểm thích hợp, nhân viên tiêm thuốc mê cho cậu.
Ngay sau đó, Dư Niên bị đặt vào trong l*иg sắt và chuyển đến một địa điểm khác để thả về tự nhiên.
“...Dư Niên sắp tỉnh rồi, chúng ta cũng nên rời đi thôi. Nhưng đống táo này thì sao đây? Hay là để thẳng trên mặt đất?”
“Cứ bỏ vào túi lưới đi, lỡ đâu nó ăn không hết một lúc thì sao?”
Mơ màng trong cơn mê, Diệp Dư Niên nghe thấy giọng nói của hai nhân viên văng vẳng bên tai.
Cậu cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, dù đã cố mấy lần cũng không thành công.
Tiếng nói bên tai dần biến mất. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, tai cậu chỉ còn nghe thấy vài tiếng chim hót lảnh lót.