Chương 4,5 6 nằm trong chương 3 raw gốc: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=8466301&chapterid=3
Sau hơn nửa giờ đi bộ, họ dừng lại trước một khu rừng tre rậm rạp.
“Đến rồi, chuẩn bị thả. Những người khác mau quay về xe.” Người phụ trách lên tiếng.
Một nhân viên cầm máy quay, ghi lại những hình ảnh cuối cùng của Dư Niên trước khi thả.
Các nhân viên khác lập tức rút lui đến khoảng cách an toàn.
Cùng với tiếng “cạch” của chốt l*иg, cánh cửa nặng nề trước mặt Dư Niên mở ra.
Một cơn gió lạnh thổi vào gương mặt lông lá mềm mại của Dư Niên. Tháng Ba trong núi sâu vẫn còn chút giá lạnh, nhưng lớp lông dày dặn của gấu trúc đã chắn hết cái rét.
Dư Niên biết đã đến lúc "diễn kịch." Cậu chậm rãi đứng lên, chìa mũi ra ngửi ngửi mùi vị trong không khí.
Khứu giác của gấu trúc rất nhạy bén, Dư Niên không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào khiến cậu bất an.
Cũng phải thôi, làm sao trạm nghiên cứu có thể thả cậu vào một khu vực nguy hiểm chứ?
Cảm thấy yên tâm hơn, Dư Niên mới chậm rãi bước ra khỏi l*иg, đi về phía sâu trong rừng tre.
Các nhân viên dõi theo bóng lưng của Dư Niên, cho đến khi cái thân hình đen trắng hòa lẫn vào màu xanh của rừng tre, không thể phân biệt nữa, họ mới bật tiếng hoan hô, chúc mừng sự thành công viên mãn của buổi thả về.
Chiều hôm đó, trang mạng chính thức của trạm Hạch Đào Bình đăng tải một video đã qua chỉnh sửa, ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc Dư Niên rời trạm cho đến khi được thả.
Những người hâm mộ gấu trúc chờ đợi suốt nửa ngày cuối cùng cũng được nhìn thấy Dư Niên qua video, ai nấy đều vô cùng phấn khích.
“Không phải tôi nói quá, nhưng Dư Niên thực sự là chú gấu trúc đẹp nhất tôi từng thấy!”
“Thật đấy, cậu ấy quá đẹp.”
“Tính cách của Dư Niên cũng rất tốt, trên đường thả về còn chỉ mải ăn suốt!”
“Càng nhìn càng yêu Dư Niên, thật không nỡ xa cậu ấy.”
“Đúng vậy, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại Dư Niên không.”
Nhắc đến đây, ai nấy đều cảm thấy bùi ngùi.
Đám người hâm mộ này, thậm chí còn chưa được tận mắt nhìn thấy Dư Niên mà đã luyến tiếc cậu, thì những nhân viên chăm sóc Dư Niên chẳng phải còn tiếc nuối hơn gấp bội?
Cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng kéo dài suốt nửa ngày. Đến sáng hôm sau, trạm Hạch Đào Bình lại đón một nhóm phóng viên mới, trong đó có nữ phóng viên từng phỏng vấn Dư Niên lần trước.
Buổi phỏng vấn lần này là một chương trình phát sóng trực tiếp xoay quanh chủ đề “Cứu trợ và thả về tự nhiên gấu trúc hoang dã,” và người chăm sóc Dư Niên lâu nhất cũng tham gia phỏng vấn.
Nhờ sức hút từ sự kiện hôm qua, số lượng người xem buổi phát sóng trực tiếp hôm nay vẫn rất đông.
Cuối chương trình, nữ phóng viên nhớ đến những bình luận cô đọc được hôm qua, không kiềm được mà hỏi nhân viên chăm sóc:
“Dư Niên từ lúc được cứu trợ ở phía Bắc cho đến khi về trạm và được thả, anh luôn chăm sóc cậu ấy. Hôm qua khi thả cậu ấy về, trong lòng anh có buồn không?”
Nhắc đến chuyện này, trên gương mặt nhân viên chăm sóc thoáng hiện nét buồn, anh không ngần ngại gật đầu:
“Buồn chứ, nhưng đó là việc không thể tránh được. Thả về tự nhiên cũng là vì lợi ích của Dư Niên.”
Nữ phóng viên gật gù, nhớ lại hình ảnh đáng yêu của chú gấu, cảm khái hỏi câu mà tất cả người hâm mộ trong phòng phát sóng đều quan tâm:
“Đúng vậy. Vậy sau này anh, hoặc chúng tôi, có còn cơ hội gặp lại Dư Niên không?”
Nghe vậy, nhân viên chăm sóc không chút do dự lắc đầu:
“Mặc dù chúng tôi sẽ thường xuyên theo dõi hoạt động của Dư Niên, nhưng gặp mặt gần như là không thể, xác suất rất thấp.”
Lời vừa dứt, nữ phóng viên còn chưa kịp nói tiếp thì bên ngoài đã vang lên tiếng hốt hoảng của một nhân viên khác:
“Hỏng rồi, hỏng rồi!”
Nữ phóng viên kinh ngạc nhìn ra cửa: “Sao vậy?”
Người đồng nghiệp vội vã xông vào, gấp gáp nói với nhân viên đang trả lời phỏng vấn:
“Toang rồi! Dư Niên quay lại rồi!”
Nữ phóng viên không tin nổi vào tai mình.
Nhân viên chăm sóc như bị sét đánh, đầu óc ong ong vài giây rồi ngơ ngác hỏi lại:
“Cậu nói ai quay lại?”
Đồng nghiệp gấp gáp lặp lại:
“Dư Niên!”
???
Khoan đã, chẳng phải hôm qua Dư Niên vừa được thả về sao?!