Làm Đoàn Sủng Ở Thế Giới Động Vật

Chương 7

Chương 7,8 nằm trong chương 4 raw gốc: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=8466301&chapterid=4

Không kịp quan tâm buổi phỏng vấn còn chưa kết thúc, người chăm sóc đứng bật dậy, vội vã chạy ra ngoài cùng đồng nghiệp.

Nữ phóng viên chỉ chần chừ một giây, sau đó lập tức dẫn theo nhϊếp ảnh gia lao nhanh ra cửa.

Đây là một tin nóng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!

Trong khi đó, khán giả ở phòng livestream tràn ngập những dấu hỏi chấm.

“???”

“Dư Niên? Vừa rồi họ nói Dư Niên quay lại? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

“Dư Niên chẳng phải hôm qua mới được thả về tự nhiên sao?”

“Sao nó lại quay về rồi?!”

Chưa từng nghe nói có con gấu trúc nào sau khi được thả lại tự chạy về bao giờ!

Cư dân mạng kinh ngạc, thậm chí có người nghi ngờ có khi nào nhầm gấu rồi không?

Trời ở khu bảo tồn Ngọa Long vào tháng Ba không sáng sớm lắm. Mỗi ngày, vào đúng 7 giờ sáng, Ngụy Trình Dương - người phụ trách mua tre cho gấu trúc, sẽ dậy đúng giờ, cùng một đồng nghiệp khác đi vận chuyển toàn bộ lượng tre cần dùng trong ngày về cơ sở.

Việc vận chuyển tre là công việc cực kỳ tốn sức, hơn nữa lượng tre mà cơ sở cần hàng ngày rất lớn, vì vậy mỗi ngày, Ngụy Trình Dương cùng đồng nghiệp phải chạy đi chạy lại ít nhất ba đến bốn chuyến mới có thể đáp ứng đủ nhu cầu.

Mặc dù hôm qua cơ sở đã thả Dư Niên về tự nhiên, nhưng số lượng gấu trúc còn lại được nuôi vẫn còn rất nhiều, nên nhiệm vụ hôm nay cũng không nhẹ nhàng hơn là bao.

Đến khi vận chuyển xong chuyến tre cuối cùng và chạy về cơ sở thì đã gần 10 giờ. Đây cũng chính là khoảng thời gian đoàn phóng viên đến cơ sở phỏng vấn và quay phim, vì để tránh làm phiền buổi ghi hình, Ngụy Trình Dương cùng đồng nghiệp không đi qua cổng chính, mà lái xe vòng sang cổng phía bắc.

Khu bảo tồn có diện tích rất lớn, khoảng cách giữa các cổng cũng không ngắn. Đặc biệt là cổng phía bắc, do nằm sát khu vực rừng sâu nên là cổng hẻo lánh nhất, bình thường thậm chí không có ai canh gác.

Phải vòng một đoạn gần mười phút, chiếc xe tải nhỏ mới đến được cổng bắc.

Đồng nghiệp lái xe, còn Ngụy Trình Dương lấy điện thoại ra, chuẩn bị liên lạc với người trong cơ sở để mở cổng, thì bỗng nghe “Két!” một tiếng, xe tải bất ngờ phanh gấp.

Ngụy Trình Dương người lao về phía trước, may mà có dây an toàn nên không va vào kính, anh nhíu mày định hỏi đồng nghiệp tại sao đột nhiên phanh lại, thì nghe đồng nghiệp kích động nói:

“Gấu... gấu trúc!”

Ngụy Trình Dương ngẩn người: “Gấu trúc?”

Anh vội ngẩng đầu, nhìn về phía trước.