“Tôi…”
“Tối nay đi gặp khách hàng cùng tôi”
Tôn An Kỳ lại càng căng thẳng hơn. Nhưng suy nghĩ lại, ngoài kia còn có Doãn Trần Di là trợ lý đắc lực của hắn, tất nhiên cô có thể nhờ chị ấy đi thay cô lần này. Cô hít một hơi thật sâu, mạnh dạn nói lời từ chối.
“Chủ tịch, tối nay tôi có việc, xin phép nhờ chị Di đi gặp khách hàng cùng anh được không. Dù gì…”
“Được, cô ra ngoài đi”
Tôn An Kỳ chưa nói hết câu đã bị hắn kêu ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm cũng nhanh chân di chuyển tránh ở lại lâu để hắn đổi ý thì cô lại khó xử. Tối nay cô chính là có hẹn với anh trai của mình, anh vừa chuyển công tác đến đây, Tôn Quân Hạo là người anh trai mà cô rất quý, nên so với hắn, chắc chắn cô sẽ dành sự ưu tiên cho anh hơn.
Ánh mắt thâm trầm dõi theo dáng người của cô ra đến cửa, hắn mới nhìn vào màn hình máy tính, cô gái này quả thật đặt biệt hơn bao người, lại dám làm trái yêu cầu của hắn. Nhưng hắn cũng không vội áp đặt cô vào khuôn khổ của mình, cứ để cô tự do bay nhảy, hắn sẽ quan sát mà thuần dưỡng cô từ từ. Nghĩ đến những điều vừa rồi, ánh mắt hắn nheo lại, rồi lại mở to, lộ ra tia độc đoán.
“Chị Di, tối nay nhờ chị đi gặp khách hàng với chủ tịch nhé, tối nay em có việc nên đã xin phép chủ tịch không đi cùng rồi ạ?”
Tôn An Kỳ vừa bước ra ngoài đã rất tự tin nói lại với Doãn Trần Di về việc đi gặp khách hàng tôi nay, nào ngờ thấy Doãn Trần Di đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Được Mặc Khinh Vũ ra ám hiệu, Doãn Trần Di mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“An Kỳ, em có việc thì cứ sắp xếp về trước nhé, chị sẽ đi giúp em”
Tôn An Kỳ mỉm cười cảm ơn, sau đó cũng quay lại chỗ làm việc của mình. Doãn Trần Di cùng Mặc Khinh Vũ hiểu ý cùng đi vào phòng pantry. Vì những lời đi gặp khách hàng vừa nãy Tôn An Kỳ nói, họ thừa biết, ông chủ của họ đang không tốt như vậy, tất nhiên những buổi gặp khách hàng thì đã huỷ hết rồi.
“Mặc Khinh Vũ, cậu có nghĩ như những gì tôi đang nghĩ không?”
Doãn Trần Di tay đang cầm ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ, câu nói ra vẻ rất bí hiểm.
“Tôi cũng nghĩ như những gì chị đang nghĩ, chỉ có điều cô thư ký nhỏ kia không sợ trời không sợ đất, thẳng thừng từ chối ông chủ, tôi sợ chúng ta sẽ vạ lây”
Mặc Khinh Vũ nói xong nhìn Doãn Trần Di, sau đó cả hai cùng mỉm cười trêu ghẹo, ông chủ của họ độc thân bao nhiêu năm, bây giờ chắc hẳn đã tìm được chân ái rồi, quan trọng ông chủ của họ có biết cách thể hiện ra bên ngoài hay không?
…
Hàn Tử Thiên nhìn qua màn hình máy tính có thể thấy được Tôn An Kỳ đang rất khẩn trương chuẩn bị ra về, hắn thật rất tò mò không biết cô có việc gì lại tỏ vẻ quan trọng như vậy. Hắn chậm rãi lấy được loại ấn dãy số quen thuộc. Sau đó ngã người ra ghế xoay người nhìn qua toà nhà SKY kia, cũng rất lâu hắn chưa ghé qua đây. Chắc thời gian tới, hắn sẽ ở lại nơi này nhiều hơn.
Khoảng một giờ sau, điện thoại của hắn hiển thị vài tin nhắn bằng hình ảnh. Hắn thong thả lướt xem, nhưng ánh mắt lại có chút biến đổi. Hắn nhận ra người đàn ông đang ngồi ở nhà hàng cùng cô chính là anh trai của cô Tôn Quân Hạo. Hàn Tử Thiên đăm chiêu nhìn vào hình ảnh một đôi nam nữ đang ngồi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng, hắn nhớ lại những thông tin mà người của hắn đã điều tra được, Tôn Quân Hạo là bác sĩ phẫu thuật đang làm việc tại bệnh viện Nhân Ái, anh ta về nước mục đích là gì?
“Chị Di, bảo thư ký Tôn mang hồ sơ đến Sky cho tôi”
Hàn Tử Thiên tiếp tục ấn một dãy số gọi cho Doãn Trần Di. Bên này Doãn Trần Di vừa đang nấu cơm lại phải giật ngược giật xuôi gọi cho Tôn An Kỳ.
……