Vũ Điệu Của Quỷ: Hàn Tổng, Là Anh Nợ Gia Đình Tôi

Chương 24: Thư ký Tôn cảm ơn tôi bằng lời thế thôi ư?

Kể từ hôm Hàn Tử Thiên đến thăm cô, tính đến nay đã gần 2 tháng cô không đi làm, Tôn An Kỳ ở nhà được Mai Thi Lan chăm sóc rất kỹ lưỡng. Trong thời gian vừa qua, người cô liên lạc nhiều nhất có lẽ là Doãn Trần Di, cô cũng hay chia sẻ sự nhàm chán khi ở nhà của mình.

Hôm nay là ngày mà Tôn An Kỳ trở lại công ty làm việc. Nhận được sự chào đón của Doãn Trần Di khiến cô rất xúc động. Cô khoác lên mình bộ vest đen thanh lịch, cặp kính gọng mảnh tinh tế. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên nghiêm túc hơn.

Khi ngồi xuống chiếc ghế văn phòng quen thuộc, Tôn An Kỳ lập tức bắt tay vào công việc. Với sự tập trung và chuyên nghiệp, cô bắt đầu xử lý các văn bản, soạn thảo báo cáo và trao đổi công việc với Doãn Trần Di.

Doãn Trần Di thấy được tinh thần làm việc hăng hái của cô liền mỉm cười, cô gái mà cô nhìn trúng đúng thật đã không làm cô thất vọng. Doãn Trần Di thấy cô hết mình vì công việc, lại không màng đến tính mạng mà cứu chủ tịch, song song đó có lẽ chủ tịch cũng có sự ưu ái riêng với cô gái này. Cụ thể là việc căn dặn cô hỗ trợ chỗ ở cho Tôn An Kỳ, và lúc cô bị thương, hắn cũng phân phó Mặc Khinh Vũ sai người đến chăm sóc cho cô.

“Ra ngoài cho tôi”

Tôn An Kỳ đang cùng Doãn Trần Di định trò chuyện một chút thì lại thấy một hai giám đốc bộ phận khác đi ra ngoài, sắc mặt lại trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, chắc hẳn các vị này vừa trải qua một đợt “giông bão” trong phòng chủ tịch.

“Mặc Khinh Vũ, có chuyện gì xảy ra vậy”

“Tôi thấy điều này rất bình thường, hai tháng nay lần nào họp chủ tịch cũng như thế, tính khí rất tệ”

Mặc Khinh Vũ tựa lưng vào vừa nói, sự việc mấy tháng nay đều rất bình thường nhưng tính khí của ông chủ anh lại rất bất thường, không rõ vì lý do gì. Chợt nhận thấy Tôn An Kỳ đã đi làm anh vội nảy ra ý nghỉ liệu sự xuất hiện của cô có giúp tâm tình của hắn trở nên tốt hơn?

“Tracy à, cô pha ly cafe mang vào phòng chủ tịch nhé”

Doãn Trần Di thấy Mặc Khinh Vũ gọi cô chuẩn bị cafe như thế, ánh mắt nhìn anh, cũng dần hiểu ra ý định của Mặc Khinh Vũ.

Chỉ riêng Tôn An Kỳ thì lo lắng ngoài mặt cả trong lòng cũng không ngừng lo lắng, cô thừa biết Hàn Tử Thiên là người đàn ông không mấy dễ dịu, cô mới trở lại làm việc hôm nay mà vừa rồi đã phải thấy những hình ảnh không nên thấy. Bây giờ Mặc Khinh Vũ lại kêu cô vào trong phòng hắn, chẳng khác nào kêu cô vào nạp mạng cho hổ dữ.

Nhìn Tôn An Kỳ chần chừ không bước, Doãn Trần Di hiểu ý lại thúc giục cô. Riêng Mặc Khinh Vũ vẫn rất tự tin về Tôn An Kỳ.

“An Kỳ, em chuẩn bị giúp chị nhé”

“Vâng”

Tôn An Kỳ bất đắc dĩ sang phòng pantry để chuẩn bị. Một lúc sau cô quay lại với ly cafe nóng trên tay, nhìn về hướng của phòng của hắn mà đi đến. Doãn Trần Di và Mặc Khinh Vũ cùng nhau hướng mắt theo mà chờ đợi.

“Cốc…cốc”

“Vào đi”

“Tôi đã nói nếu không đạt kết quả thì cút”

Tôn An Kỳ vừa mở cửa bước vào thì đã hoảng hồn bởi xấp tài liệu mà hắn ném xuống đất. Nhìn đống tài liệu lung tung dưới chân mà cô thầm than vãn, thì ra đây là cách tức giận của những người được gọi là chủ quản sao? Muốn ném là ném, muốn quăn là quăn.

“Chủ tịch, tôi, tôi mang cafe đến cho anh”

Nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lắp bắp của cô, hắn nhận ra là cô đã trở lại công ty làm việc sau gần 2 tháng nghỉ dưỡng.

Hắn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, gật đầu. Tôn An Kỳ mang cafe đến bàn làm việc của hắn, sau đó lại cúi người nhặt từng xấp hồ sơ để lại trên bàn cho hắn. Hắn nhìn dáng vẻ dọn dẹp của cô, từng động tác rất nhẹ nhàng, hôm nay cô búi tóc trông rất sắc sảo, thu hút ánh nhìn người khác.

“Thư ký Tôn đã khỏi hẳn rồi đúng không?”

Hàn Tử Thiên không giỏi thể hiện cách quan tâm với phụ nữ, bởi hắn là một người mà bao nhiêu người phụ nữ tiếp cận hắn, quan tâm hắn, thậm chí muốn lên giường cùng hắn, nhưng đổi lại bọn họ không đổi lấy nổi ánh nhìn từ hắn.

“Vâng. Sức khoẻ tôi đã bình thường, cảm ơn chủ tịch đã phân phó người giúp việc hỗ trợ việc nhà tôi trong thời gian qua. Chế độ đãi ngộ ở đây thật tốt”

Hàn Tử Thiên nhìn Tôn An Kỳ đang nghiêm túc ở trước mặt hắn, đang cảm ơn hắn, chợt thấy lòng mình như có dòng nước ấm chảy qua. Hắn thật muốn cho cô nhiều hơn thế, nhưng hắn biết cô đã không nhận ra hắn, vả lại hắn cũng muốn biết cô tiếp cận hắn với mục đích là gì.

“Vậy Thư ký Tôn, cô cảm ơn tôi bằng lời thế thôi ư?”

Hàn Tử Thiên ngả người ra sau ghế, chất giọng trầm ấm không ngừng trêu chọc cô gái đang rụt rè trước mặt. Tôn An Kỳ trở nên căng thẳng.