Mười phút ngắn ngủi bị tát ba lần, dù Kỷ Bạch có tốt tính cỡ nào cũng không chịu nổi.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến tầm mắt của Khâu Hinh Doanh thì Kỷ Bạch lấy lại lý trí, anh ta kìm nén cảm xúc của mình: “Hinh Doanh, Giản Du Ninh nói đều là giả. Cô ta không chấp nhận một hạt cát trong mắt, căn bản sẽ không đồng ý chia tay giả, cho nên anh không thể nào đưa ra đề nghị như vậy.”
Âm điệu của anh ta trầm thấp, trong giọng nói mơ hồ mang theo tổn thương, giống như thú dữ bị nhốt.
“Anh từng yêu cô ta, nhưng em cũng thấy tính khí của cô ta rồi đấy, đó mới là nguyên nhân anh muốn chia tay với cô ta.” Nói đến chỗ đau lòng, trong mắt Kỷ Bạch ướt nước.
Giản Du Ninh nhìn Kỷ Bạch hát hay như hót trong video, thầm cảm khái.
Anh ta học ngành MC phát thanh thật là lãng phí tài năng diễn xuất bẩm sinh, nếu theo nghiệp này không chừng có thể ôm chiếc cúp vàng Oscar về.
Trên mặt Khâu Hinh Doanh thoáng qua nét do dự.
Nhưng ngay lúc này, lời nói của Giản Du Ninh hiện ra trong óc cô ta:
“Nhưng nhỏ đó ngực to não rỗng chắc cũng dễ dụ nhỉ?”
Do dự trong Khâu Hinh Doanh lập tức bay biến hết.
Cho dù Giản Du Ninh nói chia tay giả là xạo sự, nhưng điều này cũng không thể che giấu việc Kỷ Bạch quen thói tiêu xài hoang phí, miệng đầy điêu toa.
Mặc dù là cô ta theo đuổi Kỷ Bạch, nhưng đó là vì thích cảm giác mà anh ta mang đến, chứ cô ta luôn tránh xa loại đàn ông có tính cách như thế này.
Càng quan trọng là, mang đi ra ngoài sẽ cảm thấy mất mặt.
Cô ta không còn hứng tranh biện gì nữa, học theo Giản Du Ninh châm biếm nói: “Kỷ Bạch, chúng ta cũng dừng ở đây thôi."
Nghĩ tới cái gì, Khâu Hinh Doanh bĩu môi, tháo sợi dây chuyền Burberry trên cổ xuống:
“Tôi đeo không nổi sợi dây chuyền mua bằng tiền của Giản Du Ninh, trả lại anh, mang đi bán lại có lẽ sẽ lấp được một phần tiền nợ. Về sau tự giải quyết cho tốt."
Nói xong lời này, Khâu Hinh Doanh quay về hai bước lấy túi xách dây xích của mình, bước đi không quay đầu lại.
Tuy Khâu Hinh Doanh và Giản Du Ninh gai mắt nhau, nhưng cô nhìn vẻ mặt của Kỷ Bạch thì cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái, đây là báo ứng xứng đáng cho tên sở khanh.
Ăn trong bát còn nhìn trong nồi, không bị lật thuyền mới là lạ.
Giản Du Ninh không hứng thú xem video nữa, cô nhấn nút back.
Nếu Kỷ Bạch thành thật trả tiền lại thì cô sẽ không tiếp tục so đo, suốt ngày lãng phí thời gian cho thứ người như vậy thật là không đáng.
Nếu Kỷ Bạch còn muốn giở trò mèo gì thì đừng trách cô ác.
Giản Du Ninh lại nhấn vào Moment của Chu Khiết.
Địa điểm trong video là quán bar 1912 nổi tiếng.
Trong bar âm nhạc xập sình điếc tai, đèn màu chớp tắt. Chu Khiết và Khâu Hinh Doanh đang ngồi trên ghế dài, uống từ ly này sang ly khác.
Bây giờ Giản Du Ninh mới hiểu ra, bạn tốt của Khâu Hinh Doanh là Chu Khiết.
Chu Khiết ghim một miếng dưa hấu trên đĩa trái cây đặt trong tay chơi, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Doanh Doanh, tớ cảm thấy cậu không nên bỏ qua cho Giản Du Ninh. Nếu không phải tại cô ta thì hôm nay cậu đã không bị mất mặt như vậy.”
Khâu Hinh Doanh không tỏ ý kiến gì, liếc Chu Khiết qua khóe mắt: “Đừng tưởng tớ không biết tâm tư của cậu, có ghét Giản Du Ninh cũng đừng xúi tớ ra tay chứ.”
Chu Khiết mím môi, bị chọc thủng tâm tư nhưng cô ta không lúng túng, mà là sảng khoái nói: “Những gì tớ nói đều là sự thật thôi.”