Giản Du Ninh sửng sốt, cô không biết Chu Khiết là ai mà sao người này ghét mình nhiều thế?
Cô chờ thật lâu nhưng không nghe Chu Khiết giải thích nguyên nhân, đành tạm gác lại.
Khâu Hinh Doanh bưng ly rượu ở trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch:
“Yên tâm đi, tớ sẽ không tha cho cô ta. Phỏng vấn đài truyền hình thủ đô hay bình chọn trong trường, từng chuyện một, tớ sẽ không để cô ta vừa lòng đẹp ý."
Giản Du Ninh: . . . Là phụ nữ với nhau, cần gì làm khó nhau.
Cô ưu phiền tắt video, lắc đầu bỏ điện thoại vào túi xách, định lẳng lặng một lúc.
WeChat thăng cấp, cô được một đống ích lợi, tuy đây là việc tốt nhưng phiền phức cũng ùn ùn kéo đến, biết nhiều quá thành ra buồn phiền.
Cô mới đi vài bước chợt cảm giác có gì đó không ổn.
Cùng một trường hợp, video Moment của Kỷ Bạch biểu hiện chuyện xảy ra ở đời trước, còn của Khâu Hinh Doanh là quỹ tích phát triển ở kiếp này.
Như vậy là không đúng!
Giản Du Ninh nghĩ sao cũng không hiểu được, trong lòng càng tò mò về WeChat thần bí này.
. . .
Lúc Giản Du Ninh về ký túc xá đã là mười giờ tối.
Cô mới mở cửa phòng ra, Nhậm Giai Kỳ, Tô Lan, Đỗ Hân Hân không hẹn mà cùng buông con chuột, quay đầu nhìn về hướng Giản Du Ninh, giống như đang nhìn một con tinh tinh đen.
Nếu không phải ba khuôn mặt vô cùng quen thuộc, Giản Du Ninh còn cho rằng chính mình đi nhầm ký túc xá.
Cô hoang mang hỏi: “Trên mặt tớ có hoa hả?”
Nhậm Giai Kỳ nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi: “Du Ninh, cậu mới đi quán cà phê 92℃ hả?”
Tô Lan và Đỗ Hân Hân không nói chuyện nhưng trong mắt tiết lộ ra hỏi thăm giống hệt như Nhậm Giai Kỳ.
"Đúng rồi." Giản Du Ninh đi vào ký túc xá, treo túi xách lên, tự rót một ly nước cho mình, uống hết một ly: “Mệt chết mất.”
Nhậm Giai Kỳ nhìn cô bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy hiếm khi dịu dàng an ủi:
“Du Ninh, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc ra đi.”
Giản Du Ninh suýt sặc nước, khóc ư? Cô có gì buồn mà khóc?
“Ba người rốt cuộc bị gì thế? Kỳ lạ.”
Giản Du Ninh xoay ghế đối diện với các bạn cùng phòng đang thân thiết nhìn mình, khó hiểu hỏi:
“Sao nhìn tớ bằng ánh mắt xem thiểu năng trí tuệ vậy?”
Giản Du Ninh không chờ bạn bè trả lời, cô kết hợp câu hỏi lúc trước Nhậm Giai Kỳ đã đoán được đại khái:
“Mấy cậu đang nói chuyện tớ và Kỷ Bạch chia tay phải không?”
Nhậm Giai Kỳ lắc đầu, lấy ipad ra tìm bài post trên diễn đàn của trường học:
“Cậu tự xem đi.”
Trong trí nhớ của Nhậm Giai Kỳ thì tính cách của Giản Du Ninh hơi lạnh nhạt, không thể tưởng tượng cô sẽ làm ra hành động tát tai người khác, càng miễn bàn đối phương là người yêu ba năm của cô.
Như vậy mà không phải bị ma ám thì là gì?
Bài post lời ít mà ý nhiều trình bày chuyện xảy ra trong quán cà phê 92℃, còn kèm nhiều hình chụp.
Có cảnh Giản Du Ninh ra tay đánh người, và cảnh sau đó Khâu Hinh Doanh đánh gã trai tồi, nói chia tay.
Phản ứng đầu tiên của Giản Du Ninh là hình chụp khá đẹp, phản ứng thứ hai là video xem trong Moment của Khâu Hinh Doanh là thật.
“Yên tâm, tớ không sao.”
Giản Du Ninh kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra trong quán cà phê:
“Tớ không phải người chịu thiệt, hoàn toàn không buồn gì cả. Tớ thoát khỏi tên cặn bã, các cậu không thấy vui cho tớ à?”
Cô nói chân thành thật lòng, không mong các bạn tốt lo cho mình.