Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 29

Thượng Xuân vừa thấy trong cái thau trên mặt đất còn có rất nhiều thịt tươi máu chảy đầm đìa, không khỏi bóp mũi lui về phía sau hai bước, không yên tâm dặn dò: “Bệ hạ, vật thô bỉ bậc này thật sự không thể vào miệng ngài, chúng ta trở về thôi?”

“Không sao không sao.” Chúc Bảo Kỳ chỉ lo nhìn chằm chằm thịt trên bếp lò chảy nước miếng, “Thô bỉ chỗ nào? Trẫm thích ăn!”

A Nhật Tư Lan nghe vậy gật đầu, có vẻ rất tán thành câu nói của y, hào phóng cầm dao chọn cắt một miếng thịt non cho Chúc Bảo Kỳ, cười nói: “Tim dê, ăn ngon.”

Chúc Bảo Kỳ nhận lấy, chấm thêm ít bột gia vị bên cạnh, trong ánh mắt lo lắng của Thượng Xuân gấp gáp cho vào miệng.

Thịt tim dê được nướng chín vừa đủ, non mềm cho vào miệng là tan, cũng không biết hắn ướp gia vị gì, càng nhai càng thấy hương quả ngọt, không hề tanh, ngon hơn thịt dê nướng ở tiệm lần trước y ăn không biết bao nhiêu lần.

“Rất ngon!” Chúc Bảo Kỳ híp mắt dựng ngón cái, cúi đầu ăn uống thỏa thích.

A Nhật Tư Lan xem không hiểu hàm nghĩa của ngón cái, nhưng nhìn dáng vẻ của y cũng đủ biết đối phương thích rồi, mặt mày đong đầy ý cười.

Vốn tưởng hoàng đế Trung Nguyên thân kiều thể quý, nhất định sẽ chê bai món này như người khác, nói gì mà đồ ăn của người man rợ “không lên được mặt bàn”, ai ngờ y chẳng những không chê mà còn thích.

Chuyện này thật sự khiến A Nhật Tư Lan có vài phần thiện cảm với y, không ai không vui vì tay nghề của mình được khen ngợi.

Chúc Bảo Kỳ từ khi xuyên qua đến nay mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, đến một bát canh cũng phải cho trên dưới một trăm loại nguyên liệu, ngon thì có ngon, nhưng ăn nhiều khó tránh chán ngấy, vẫn là loại nấu nướng đơn giản này bảo tồn được hương vị thịt nguyên chất.

Bên ngoài mặt trời chói chang, bọn họ ở trong phòng đốt lò ăn thịt nướng, Chúc Bảo Kỳ nóng chảy mồ hôi, bèn cởϊ áσ ngoài, còn sắn tay áo trong, ăn uống vô cùng vui vẻ.

Y đã rất lâu không thoải mái như hôm nay. Lạ thật, rõ chỉ là một bữa thịt nướng thôi mà.

A Nhật Tư Lan không nói gì, cầm dao liên tục cắt thịt nướng, chọn một ít miếng ngon đặt vào bát của tiểu hoàng đế, còn mình hầu như không động đũa.

Thượng Xuân bị mùi thịt dê tanh nồng hun cho phải ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, bởi vậy Chúc Bảo Kỳ mới có thể làm càn, muốn cời đồ thì cởi, muốn ăn thịt thì ăn.

Ánh mắt A Nhật Tư Lan lưu luyến qua lại trên cần cổ lộ ra dưới mái tóc dài của Chúc Bảo Kỳ, lại nhìn vành tai trắng hồng tinh xảo, trái cổ theo bản năng lăn vài vòng.

*

Được ăn một bữa no nê, tâm tình Chúc Bảo Kỳ cực kỳ tốt, y nâng ly trà uống, chậm rãi tiêu thực, ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng rỗng tuếch, cuối cùng quay trở lại trên người A Nhật Tư Lan.

Thân là mãnh hán thảo nguyên, A Nhật Tư Lan ăn cơm không hào phóng như bề ngoài của hắn, ngược lại quy củ có bài có bản hẳn hoi, động tác không lớn, tốc độ ăn cơm lại cực nhanh, Chúc Bảo Kỳ trơ mắt nhìn thau thịt tươi ít dần, cuối cùng không dư lấy một mẩu.

Y nghẹn họng nhìn trân trối, tên tiểu tử này phải ăn suất của mười người!

Phải biết rằng, cho dù là Ninh Tử Kiển có tiếng là dạ dày vương cũng không thể một lần ăn nhiều như vậy!

Ánh mắt y quá rực cháy, A Nhật Tư Lan nhanh chóng nhận ra, miệng ngậm nửa cái chân dê mới nướng xong, ánh mắt đầy thắc mắc: “?”