“Ngươi…… vẫn luôn ăn như vậy sao?” Chúc Bảo Kỳ uyển chuyển hỏi.
A Nhật Tư Lan gật đầu, kiêu ngạo nói: “Ta, ăn được.”
Nói đến chuyện này, hắn cực kỳ tự hào, phải biết rằng cho dù ở thảo nguyên, dũng sĩ nhiều như lông trâu, nhưng một lần ăn nửa con dê cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Hắn đang kiêu ngạo cái gì chứ……
Chúc Bảo Kỳ dở khóc dở cười, “Không no căng bụng sao?”
“Căng?” A Nhật Tư Lan nghiêng đầu, có lẽ nghe không hiểu, sau đó hắn buông chân dê trên tay, chỉ vào ngực mình, thành khẩn nói: “Ăn nhiều, có thể đánh.”
Chúc Bảo Kỳ đỏ mặt, mất tự nhiên chuyển tầm nhìn.
A Nhật Tư Lan ngực to, chiếc áo ngắn kia hoàn toàn không bọc hết được, vải vóc bị căng phình, cảm giác sắp sửa rách toác, nhìn ở khoảng cách gần càng có tác động đánh sâu hơn.
Nếu Thượng Xuân ở đây, e là lại ồn ào mắng hắn đồi phong bại tục.
“Trẫm, trẫm đã biết.” Y giơ tay che mắt, “Ngươi ăn đi.”
A Nhật Tư Lan thấy y thẹn thùng, bất giác bật cười.
Ăn xong bữa cơm, A Lai và Phúc Thuận tiến vào hỗ trợ thu dọn, Thượng Xuân tới hỏi y có phải nên đi về không. Chúc Bảo Kỳ do dự, y sợ trở về sẽ bị Ninh Tử Kiển bắt được, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Hôm nay trẫm nghỉ ngơi chỗ Lan mỹ nhân.”
“Chuyện này?” Thượng Xuân bĩu môi nhìn xung quanh, “Nơi đây đơn sơ, bệ hạ kim tôn ngọc thể, sợ là sẽ không chịu được.”
Chúc Bảo Kỳ xua tay: “Không sao, trẫm thích nơi này.”
Y đã nói vậy, Thượng Xuân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành sai người dọn dẹp giường đệm, buông mành trướng, đốt huân hương, lúc này mới lui ra ngoài.
So với Chúc Bảo Kỳ đơn thuần chỉ muốn tìm nơi thanh tĩnh ngủ lại, A Nhật Tư Lan hưng phấn hơn nhiều.
Chúc Bảo Kỳ vừa mới cởi trung y ngồi lên giường, quay đầu lại liền kinh hãi khi thấy A Nhật Tư Lan cởϊ qυầи áo trên người với vận tốc ánh sáng, sau đó nghênh ngang bò lên giường.
“Ngươi, ngươi, ngươi làm gì!?” Chúc Bảo Kỳ sợ tới mức lắp bắp, bất lực ôm chăn nhỏ rúc vào góc giường.
A Nhật Tư Lan dễ dàng kéo chăn của Chúc Bảo Kỳ, khoa tay múa chân nói: “Ngủ.”
“Huynh trưởng nói, hầu hạ, thoải mái.”
Hắn biểu đạt không được đầy đủ nhưng có ngốc cũng nghe hiểu.
Chúc Bảo Kỳ suýt ngất, dù sợ cũng cố gắng nói lý với hắn: “Trẫm không cần! Trẫm ngủ một mình cũng tốt!”
“Ta, học rồi.” A Nhật Tư Lan nghiêm túc đáp, “A Lai, mang theo, tập tranh.”
Đoạn, hắn tự hào nói: “Lớn nhất bộ lạc, là ta.”
Bất kể cái lớn nhất mà hắn nói là chỗ nào, Chúc Bảo Kỳ đều không muốn biết. Y chỉ lén nhìn thoáng qua, tưởng tượng đến vài hình ảnh có khả năng, tức thì tâm như tro tàn.
“Đừng, đừng…… Hảo hán nói chuyện phải từ từ!” Y vội vàng hất tay A Nhật Tư Lan, lắp bắp: “Trẫm lệnh cho ngươi ngồi yên!”
Thái độ của y cực kỳ kiên quyết, A Nhật Tư Lan đến lúc này mới nhận ra người trước mắt thật sự không cần mình hầu hạ, hắn dừng tay, mặt đầy ấm ức.
“Tại sao?”
“Không thích, ta?”
Hắn hành động to gan, lời nói cũng trắng trợn, nhưng biểu cảm lại cực chân thành đơn thuần, làm Chúc Bảo Kỳ vô cớ sinh ra cảm giác áy náy, như thể mình là kẻ xấu, kẻ không biết điều.
Y hắng giọng, kéo lại chăn, giải thích: “Không phải trẫm không thích ngươi.”
“Trẫm chỉ là, chỉ là có bệnh.”
Y không cách nào nói rõ ràng, hàm hồ cho qua: “Thái y nói trẫm không thể làm chuyện phòng the, không tốt cho long thể.”
A Nhật Tư Lan vẫn không hiểu, nhưng hắn biết hai chữ “có bệnh”, với một kẻ chưa sõi tiếng Hán không có gì bất ngờ khi hắn lại hiểu sai ý tiểu hoàng đế.
Hắn đồng tình nhìn tiểu hoàng đế, đều là nam nhân, hắn biết phương diện không được rất tổn thương tự tôn.