Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 28

Nghe nói bệ hạ tới cửa, A Lai đã sớm ra cửa chờ.

“Bệ hạ, mời.” Hắn khom lưng mở đường, vẫn chưa học được lễ nghi cung đình, chỉ được coi là gà mờ.

Quả nhiên khiến Thượng Xuân nhíu mày: “Nội Vụ Phủ bên kia làm ăn kiểu gì không biết? Không ai dạy ngươi quy tắc hành lễ thế nào sao?”

A Lai vò đầu, gương mặt tuấn tú nổi lên nét ửng đỏ thẹn thùng: “Ta, vẫn chưa học được.”

“Thôi.” Chúc Bảo Kỳ trấn an Thượng Xuân, xoay người cười với A Lai: “Điện hạ nhà ngươi ở bên trong chứ?”

A Lai gật đầu, tuổi tác hắn không lớn, không có đằng đằng sát khí như lần đầu gặp, trái lại có ảo giác như đệ đệ nhà bên, “Điện hạ, đang, ăn cơm.”

Chúc Bảo Kỳ gật đầu, đi theo hắn vào nội viện, nội viện cũng được sửa sang lại, tuy trong viện vẫn trống trơn, song tốt xấu gì cũng ra dáng nơi ở của con người.

Còn chưa vào cửa, A Nhật Tư Lan đã nhiệt tình chào đón. Lần này hắn không mặc Hán trang, chỉ mặc quần áo ngắn bố sam, vẫn để lộ cánh tay rắn chắc, tóc quăn tán loạn cũng được chải chuốt gọn gàng, lộ ra khuyên tai màu bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời, cả người thoải mái tươi mới, mang vẻ phong tình dị vực khác biệt.

Cặp mắt xanh lục xinh đẹp thấy Chúc Bảo Kỳ liền sáng ngời, cao hứng tiến lên giữ chặt y: “Phu quân.”

Vành tai Chúc Bảo Kỳ nóng lên, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi cứ như những người khác gọi ta ‘bệ hạ’ là được rồi.”

“Bệ hạ?” A Nhật Tư Lan khó hiểu lặp lại một lần, lắc đầu nói: “Không. Ngươi là, phu quân.”

Đoạn, hắn kéo Chúc Bảo Kỳ vào phòng, tâm tình cực tốt.

Trong phòng có một lò nướng, than lửa cháy đỏ rực, bên trên là thịt dê nướng, hương thơm xộc vào mũi làm Chúc Bảo Kỳ bụng đói kêu vang.

“To gan!” Thượng Xuân chỉ vào lò nướng trên mặt đất trách mắng: “Ngươi dám tự ý nhóm lửa trong cung?”

A Lai mới đến không rõ cấp bậc chế độ trong hoàng cung, càng không hiểu Chúc Bảo Kỳ chỉ là một hoàng đế bù nhìn, thấy một hạ nhân như Thượng Xuân cũng dám nói chuyện với điện hạ nhà mình như vậy bèn tiến lên một bước che ở trước mặt chủ tử, nghiêm nghị nói:

“Hạ nhân, từ đâu ra, cút đi!”

Hoàng cung trên dưới không ai dám nói chuyện với Thượng Xuân công công như vậy, A Lai làm nghé con mới sinh không sợ cọp mắng thẳng vào mặt lão, Phúc Thuận đi theo bị dọa sợ, trốn ở phía sau xua tay với hắn, muốn hắn đừng nói chuyện nữa.

A Lai không hiểu được động tác ra hiệu của Phúc Thuận, hắn chỉ biết bảo vệ vương tử là sứ mệnh của hắn, không chịu nhường Thượng Xuân một bước. Thượng Xuân giận dữ, giơ tay muốn sai người kéo A Lai ra ngoài đánh.

Chúc Bảo Kỳ vội vàng khuyên can: “Thượng Xuân, bọn họ dẫu sao cũng là người mới, chưa hiểu quy tắc trong cung, tha cho hắn một lần đi.”

“Bệ hạ.” Thượng Xuân bất mãn, “Bọn họ đây là bất kính với người. Nếu bỏ qua, lần sau nói không chừng sẽ chẳng biết còn quá đáng thế nào!”

Lão đường hoàng nói là vì muốn tốt cho Chúc Bảo Kỳ, trên thực tế là muốn cho A Lai nếm mùi đau khổ để phát tiết hận thù cá nhân, quyết không cho phép thể diện của mình bị người ta giẫm đạp.

A Nhật Tư Lan ở bên yên lặng quan sát, phân tích cuộc nói chuyện vi diệu giữa hoàng đế và đại thái giám của Trung Nguyên, đôi mắt xanh lục đảo loạn không biết đang nghĩ gì.

Chúc Bảo Kỳ biết Thượng Xuân coi trọng thể diện, dỗ mãi mới khiến lão cao hứng, sau đó lập tức sai Phúc Thuận dẫn A Lai ra ngoài, còn mình kéo A Nhật Tư Lan ngồi xuống, nói:

“Đây là nướng BBQ nhỉ? Trẫm cũng muốn ăn.”