Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 27

“Các ngươi.” Chúc Bảo Kỳ đè nén lửa giận, khí phách gằn từng câu từng chữ, không hề có bóng dáng mềm yếu dịu ngoan trước kia, “Phải biết ‘ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Các ngươi một là Hoàng Hậu đương triều, một là ái phi của trẫm, lại vung tay đánh nhau trước mặt công chúng, còn phá hỏng rất nhiều lương thực!”

“Các ngươi biết chỗ lương thực đó trồng ra khó khăn cỡ nào không!? Có biết bên ngoài quan ngoại còn rất nhiều người chết đói đầu đường không!?”

Chúc Bảo Kỳ tức không kìm chế nổi, ném luôn cả bát trong tay, đứng dậy muốn đi ra ngoài, tới cạnh cửa lại quay đầu, thừa dịp lửa giận vẫn còn mà nói: “Các ngươi không được đi theo ta!”

“Ở đây mà tỉnh táo lại!”

Dứt lời, y vung tay áo to rộng đi ra ngoài, bóng dáng hoàn toàn hòa vào ánh dương mãnh liệt.

Hai người bị mắng bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều quên đánh tiếp. Thật lâu sau, Ninh Tử Kiển cười:

“Khí thế bậc này mới là Bảo Nhi của ta.”

Ứng Đường cười lạnh, “Bảo Nhi của ngươi? Có liêm sỉ chút được không đại tướng quân, ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi xứng gọi y như vậy hả?”

Lời Ứng Đường nói chọc giận Ninh Tử Kiển, hắn âm trầm nhìn Ứng Đường, nhỏ giọng nói: “Ứng Đường, ngươi đừng cho là ta không dám ra tay với ngươi.”

“Có bản lĩnh ngươi cứ thử xem.” Ứng Đường thu tay, hiển nhiên không thèm bận tâm đến uy hϊếp của hắn: “Nếu mọi người đều trở lại, ta cũng nói toẹt ra.”

“Những chuyện ngươi đã làm với Kỳ Kỳ, những lời lừa dối ngươi đã nói, ta chưa một lần quên.”

“Ninh Tử Kiển, rồi sẽ có một ngày, ta gϊếŧ chết ngươi.”

“Chỉ bằng ngươi?” Ninh Tử Kiển khinh khỉnh, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ lạnh lẽo: “Ly rượu độc kia là của ngươi đi, nếu thật muốn tính sổ, ta và ngươi cùng phạm tội, hiện tại lại giả vờ vô tội cái gì?”

“Đời trước, ngươi cũng đâu có nói được một lời hay với y.”

Ứng Đường thở dốc, bị lời hắn nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn ôm ngực thở hổn hển, tròng mắt đỏ đậm, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Ninh Tử Kiển, nói lời ác độc: “Đúng vậy.”

“Là ta gϊếŧ y.”

“Ta không kỳ vọng y có thể tha thứ cho ta, nhưng ngươi —— ngươi cũng đừng nghĩ có được y nữa. Nếu ta chết, ta cũng sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục!”

Nói xong, Ứng Đường phất tay áo bỏ đi, để lại một mình Ninh Tử Kiển đối mặt với đống hỗn độn, vẻ mặt tối tăm.

Chúc Bảo Kỳ không biết bọn họ đã nói gì với nhau, sau khi rời khỏi Thượng Thanh Cung tâm tình y cực kỳ phiền muộn, tức giận tản đi y có hơi hối hận, lo lắng bọn họ liệu có vì vậy mà trả thù mình không.

Càng khổ sở hơn là, bụng y vẫn còn đói.

“Bệ hạ, hiện tại chúng ta đi đâu?” Thượng Xuân tiến lên cúi người hỏi, “Hay đến chỗ Chiêu Dung?”

Kiều Song Ngọc?

Trong đầu Chúc Bảo Kỳ chợt lóe lên gương mặt ôn nhuận như ngọc, tâm tư lay động ngay sau đó lại phủ quyết: “Thôi, vẫn nên tới…… cung của Lan mỹ nhân đi.”

Kiều Song Ngọc tuy không tồi, nhưng suy cho cùng cũng không phải cảng tránh gió của y. Hoặc nói, hoàng cung to như vậy, Chúc Bảo Kỳ không tìm thấy một nơi có thể che mưa chắn gió cho y, giờ phút này ngoài Diên Xuân Điện rách nát, hình như y không có lựa chọn nào khác.

Ít nhất nơi đó không bị bất cứ thế lực nào can thiệp, sạch sẽ thuần túy.

May mắn thay Diên Xuân Điện cũng không quá xa, bằng không Chúc Bảo Kỳ sớm hay muộn cũng phơi chết trên đường. Cách lần trước y tới đã qua vài ngày, người của Nội Vụ Phủ làm việc cũng coi như nhanh nhẹn, phái không ít người tới đây, ít nhất cỏ dại trước cửa đã được dọn sạch, chỉ là vẫn còn vài phần nghèo túng.