Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 26

Quả nhiên sắc mặt Ứng Đường thoắt cái thay đổi, hắn hung dữ trừng Kiều Song Ngọc mắng: “Ngươi!”

“Kiều Song Ngọc, ngươi có bản lĩnh thì đánh với ta một trận! Biết đọc sách viết văn thì ghê gớm lắm sao!?”

Kiều Song Ngọc gặp chiêu nào phá chiêu đó: “Thần chưa bao giờ cảm thấy việc biết đọc sách là chuyện gì to tát, Quý phi từ đâu mà nói những lời này?”

“Nếu ngươi một hai muốn ở lại, vậy thì ngồi xuống đi.” Hắn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Chớ có trì hoãn việc học của bệ hạ.”

Ứng Đường tức giận phòng má trợn mắt như con cá nóc, Chúc Bảo Kỳ dám cá, nếu không phải có y ngồi đây, Ứng Đường đã trực tiếp nhào lên xé xác Kiều Song Ngọc.

“Hừ!” Ứng Đường đặt mông ngồi xuống, hét lên: “Ta trái lại muốn xem thử đọc sách có gì khó!”

Kiều Song Ngọc không để ý tới hắn, xoay người dịu dàng nói với Chúc Bảo Kỳ: “Bệ hạ, mời ngồi.”

“Được.” Chúc Bảo Kỳ theo lời ngồi xuống, mở sách trên bàn.

Ban đầu sư phụ dạy học cho y là Trương đại nhân của Hàn Lâm Viện, nhưng không biết vì sao lần trước ông ấy bị bệnh, sau đó vẫn luôn là Kiều Song Ngọc lên lớp cho y. Chuyện này cũng không có gì không tốt, dẫu sao giữa một ông cụ tuổi quá nửa trăm và mỹ thanh niên tuổi trẻ, ai cũng sẽ lựa chọn người sau làm sư phụ thôi.

Chúc Bảo Kỳ dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình yêu cái đẹp.

Kiều Song Ngọc là một sư phụ đủ tư cách, bất kể là bài khó đến đâu qua tay hắn giảng giải đều trở nên đơn giản dễ hiểu, những lý luận tri thức khô khan qua miệng hắn đều rất thú vị, phối hợp với vài điển cố chuyện xưa, Chúc Bảo Kỳ nghe đến say sưa.

Nhưng mà y vừa quay đầu thì phát hiện Ứng Quý phi ngồi bên cạnh không biết đã gục đầu vào bàn, chảy nước miếng đi gặp Chu Công từ lúc nào.

“Bệ hạ, đừng mất tập trung.” Kiều Song Ngọc dùng thư tịch khẽ gõ mặt bàn, nhắc nhở y đừng phân tâm.

Chúc Bảo Kỳ vội vàng chuyển mắt về trang sách, làm bộ nghiêm túc đọc sách, trong lòng lấy làm hâm mộ.

Y cũng rất muốn ngủ!

Rốt cuộc Kiều Song Ngọc từ đâu mà nhìn ra trẫm có tiềm chất làm minh quân hả? Trẫm chỉ muốn làm một tên cẩu hoàng đế ăn no rồi chờ chết thôi.

Mau thả trẫm về nhà trồng trọt đi!

*

Mấy ngày kế tiếp, Chúc Bảo Kỳ kêu khổ thấu trời, ba nam nhân trong hậu cung vừa gặp mặt là cấu xé lẫn nhau, ngôn từ đay nghiến khiếm nhã, thậm chí một lời không hợp là vung tay đánh nhau.

Thí dụ như hiện tại.

Quý phi và Hoàng Hậu đang dùng bữa thì đánh nhau. Hai người bọn họ mặc kệ đang ăn cơm, động tay động chân khiến bát đũa đồ ăn bay tứ tung, dọa các cung nhân sợ tới mức trốn sau cây cột run bần bật, Thượng Xuân kêu rách yết hầu cũng không thể ngăn hai tên khốn kia.

Chúc Bảo Kỳ tay trái cầm bát tay phải cầm đũa, nhìn món ăn trân quý rơi vãi đầy đất, nội tâm rơi lệ.

Bào ngư của trẫm.

Vịt bát bảo của trẫm.

Chim én vàng trản của trẫm.

Y nghệt mặt nhìn về phía một đen một đỏ vẫn còn đánh nhau, cuối cùng lấy hết can đảm ném đũa quát: “Đều dừng tay cho trẫm!”

Ninh Tử Kiển và Ứng Đường đồng thời dừng tay quay đầu nhìn y, trên mặt bọn họ tràn ngập khϊếp sợ, có lẽ không nghĩ tới tiểu hoàng đế cũng có ngày nổi giận.

Chúc Bảo Kỳ xuất thân nông nghiệp, biết rõ mỗi hạt lương thực có được không dễ gì, y còn nhớ mùa hè năm đó chân trần chạy trên đồng ruộng vất vả ghi chép số liệu thực nghiệm mầm cây mấy ngày liền, càng thêm hiểu mỗi một bữa cơm quý giá cỡ nào.