Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 25

Y cân nhắc hồi lâu, làm bộ lơ đãng hỏi: “Gần đây, khanh dường như có mâu thuẫn với Hoàng Hậu, chuyện là thế nào?”

Ứng Đường nghe vậy, hừ một tiếng, muốn mở miệng mắng người, lại nghĩ tới ngày này không phải kiếp trước, hắn nghẹn lửa giận, bắt đầu tẩy não tiểu hoàng đế: “Đừng nhắc đến tiện nhân kia với ta!”

“Ta nói cho ngươi nghe, ngươi không được thích hắn đâu đấy! Đừng thấy hắn đứng đắn mà nhầm, lòng dạ cực kỳ gian tà, thâm sâu, dã tâm bành trướng! Kỳ Kỳ nhất định phải đề phòng hắn, tuyệt đối đừng bị hắn lừa!”

Chúc Bảo Kỳ nghe mà chẳng hiểu ra sao: “Hoàng Hậu lừa trẫm cái gì?”

“Hắn lừa gạt tình cảm của ngươi chứ gì nữa!” Ứng Đường cắn răng, “Tên kia…… Ta……”

Lời còn chưa dứt, tự hắn bưng cái ly trên bàn uống một hơi cạn sạch, giống như muốn thông qua phương thức này nuốt lại những lời muốn nói, như vậy sẽ không nói ra những lời quá khinh khủng, sẽ dọa đến Kỳ Kỳ.

Chúc Bảo Kỳ chẳng hiểu ra làm sao, thấy Ứng Đường nốc hết ly này đến ly khác như trâu uống nước, không nhịn được hỏi: “Khanh khát thế à?”

“Câm miệng.” Ứng Đường thở hổn hển, “Ngươi ngốc quá!”

Vô duyên vô cớ bị mắng, Chúc Bảo Kỳ sờ mũi, không thèm nói chuyện với vị tiểu thiếu gia điêu ngoa này nữa.

Buổi chiều y còn bài tập phải làm, vốn định chờ Ứng Đường đi mình sẽ đi, ai ngờ vị đại thần này sống chết không đi, dính y một đường tới thư phòng, kết quả chính diện đối mặt với Kiều Song Ngọc ở bên trong.

Chúc Bảo Kỳ phát hiện, Ứng Đường có thuộc tính trâu đực, gặp ai cũng có thể húc, trong nguyên tác đâu có thấy hắn nóng tính như vậy……

“Quý phi, hiện tại là thời gian bệ hạ đọc sách.” Kiều Song Ngọc tốt tính, đối mặt với Ứng Đường không ngừng dùng lời lẽ ác ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng không hề mất kiên nhẫn, tâm bình khí hòa bảo: “Ngươi thân là người trong hậu cung, không nên tới đây.”

Những lời này chọc giận Ứng Đường, hắn cười lạnh: “Kiều Song Ngọc, ngươi cũng dối trá lắm.”

“Chẳng lẽ ngươi không phải người hậu cung? Rõ ràng một bụng ý xấu lại luôn giả vờ thuần lương, ngươi còn ghê tởm hơn Ninh Tử Kiển.”

Chúc Bảo Kỳ trừng mắt.

Má nó, vị dũng sĩ này, ngài đang nói gì vậy?

“Bình thường.” Kiều Song Ngọc không chỉ không giận, ngược lại còn nâng chén trà ung dung nhấp một ngụm, hờ hững nói: “Thần quả đúng là có chút tâm tư với bệ hạ không muốn để người khác thấy, Quý phi nói phải.”

Hắn quá thản nhiên, giống như không hề thấy những lời mình đang nói kinh hãi thế tục cỡ nào: “Tuy đều là người hậu cung, nhưng ta là thư đồng bệ hạ khâm điểm, khác với Quý phi thân phận tôn quý.”

“Ta cũng có thể đọc sách với bệ hạ!” Ứng Đường ưỡn ngực không chịu yếu thế.

Kiều Song Ngọc liếc hắn một cái, cười khẽ: “Cũng phải. Thần thiếu chút nữa đã quên, Quý phi xuất thân hào môn, nói vậy Quý phi nhất định đã đọc đủ thứ thi thư, hành văn trôi chảy mượt mà đi?”

Những lời này làm Chúc Bảo Kỳ suýt cười ra tiếng.

Khó trách Ứng Đường nói Kiều Song Ngọc một bụng ý xấu, xem đi hắn nói đâu có sai.

Kinh thành có ai không biết, Ứng Thái Hậu xuất thân kém, năm đó chỉ là tỳ nữ quét sân tưới hoa trong viện của tiên hoàng hậu, một sớm được ân sủng mà cả nhà gà chó lên trời, Ứng thái sư từ người bán rong nho nhỏ nhảy vào Long Môn một bước trở thành quý tộc.

Học thức cả nhà trên dưới mấy chục nhân khẩu không gom nổi một quyển sách. Tuy lúc Ứng Đường ra đời trong nhà đã vinh quang, đáng tiếc bởi vì gia tộc không có căn cơ, cộng thêm bản thân hắn ghét học, trình độ văn hóa nhiều nhất là gà mờ, không phải dạng thất học thôi.

Cũng chính vì nguyên nhân chính, Ứng gia ở trong triều dựa vào Thái Hậu nhìn như thân phận tôn quý, trên thực tế nhóm sĩ tộc lấy huynh đệ Điền thị cầm đầu vẫn luôn xem thường bọn họ, mà Kiều Song Ngọc cùng thuộc tầng lớp thế gia với hắn dĩ nhiên biết uy hϊếp của Ứng Đường là gì, cố ý mượn chuyện nhục nhã hắn.

Quá hư hỏng rồi.