Chúc Bảo Kỳ thầm bĩu môi, xoay người lại cười cực kỳ phúc hậu vô hại: “Quý phi khuynh thành khuynh quốc, trẫm chỉ là chợt nhớ ra còn có sổ con chưa xem, đang định đến thư phòng một chuyến.”
“Ngài chưa phải tự mình chấp chính, lấy đâu ra sổ con mà xem?” Ứng Đường kiêu căng ngạo mạn, một tay bóp cánh tay Chúc Bảo Kỳ kéo vào trong: “Bên ngoài nóng muốn chết, mau vào đây rồi nói!”
Chúc Bảo Kỳ quay đầu nhìn Thượng Xuân, chờ mong ông ra tay giải cứu mình. Thượng Xuân chỉ cười tủm tỉm nhấc chân đi theo, hoàn toàn mặc kệ tiểu hoàng đế đáng thương.
Phản đồ.
Hai người đến gần nội điện, Chúc Bảo Kỳ vừa mới ngồi xuống, không có gì bất ngờ xảy ra, một bát nước canh đen tuyền đưa tới.
“Mau uống mau uống!” Ứng Đường ôm lòng chờ mong, “Lần này ta đã cải tiến, bảo đảm không đắng!”
“Trẫm thật sự không muốn uống.” Chúc Bảo Kỳ nhăn mặt giãy giụa, “Ái phi, hay là khanh đổi tay nghề đi?”
Ứng Đường không vui, một tay nhéo cằm y uy hϊếp: “Uống hay không uống?”
“Uống.”
Chúc Bảo Kỳ hít sâu một hơi, nhận cái bát trong tay Phúc Thuận định dùng chiêu mọi lần nín thở uống một hơi cạn sạch. Ai ngờ nước canh vừa vào miệng, một mùi thảo dược thấm lạnh xộc thẳng lên não, không tính là ngon, nhưng ít nhất thứ mùi khó chịu khiến người ta buồn nôn kia đã phai nhạt không ít, nếu không cẩn thận nhấm nháp có khi không nhận ra.
“Thế nào?” Ứng Đường như đứa trẻ chờ nhận khích lệ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy đắc ý: “Ta nghĩ cách sửa lại phương thuốc, vừa bảo đảm dược tính đồng thời hương vị không còn gay mũi.”
“Thuốc……?” Chúc Bảo Kỳ khó hiểu, “Vì sao trẫm phải uống thuốc?”
Ý thức được mình đắc ý vênh váo lỡ miệng, Ứng Đường vội vàng bổ sung: “Là thuốc cho ngài giải nhiệt thôi! Ngài uống là được, sẽ không chết người!”
Chúc Bảo Kỳ im lặng, không chất vấn nữa.
Ứng Đường len lén quan sát sắc mặt y, thấy y không còn hoài nghi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sở dĩ hắn cố chấp mỗi ngày một hai phải đến đây đưa canh mình đích thân làm, đơn giản là vì không tin tưởng người khác thôi. Kiếp trước cô mẫu bỏ thuốc độc vào đồ ăn của Chúc Bảo Kỳ phải mãi đến sau này hắn mới biết, hiện tại có cơ hội trọng sinh, hắn dĩ nhiên phải giải quyết tai hoạ ngầm này trước tiên.
Cô mẫu vẫn còn tin tưởng hắn, để hắn tìm ra được thuốc giải, đáng tiếc hắn không dám phô trương thanh thế mà làm, chỉ có thể mượn danh nghĩa đưa canh giải nhiệt tới lén pha thêm thuốc giải độc vào trong, như vậy thân thể Kỳ Kỳ nhất định sẽ từ từ khá lên.
“Đúng rồi.” Ứng Đường đưa thuốc xong không vội rời đi mà quấn lấy Chúc Bảo Kỳ nói: “Nghe tiểu thái giám mới tới trong cung ngài nói, ngài đến chỗ mỹ nhân tiến cống?”
“Thế nào, có đẹp hơn ta không?”
Ứng Đường yêu cái đẹp, tuy là nam tử, nhưng lại bảo dưỡng sắc đẹp hơn cả nữ tử, mỗi đêm trước khi ngủ nhất định phải thoa đủ thứ chai lọ vại bình lên toàn thân, nghe nói Đệ Nhung đưa tới một đại mỹ nhân nên sinh lòng tò mò.
Đặc biệt là ý kiến của Chúc Bảo Kỳ, hắn cực kỳ coi trọng.
“…… Cũng không phải.” Chúc Bảo Kỳ thành thật trả lời, “Hắn không kiều diễm như ngươi.”
Ứng Đường nghe vậy, trên mặt lộ vẻ thỏa thuê, cười như hoa mẫu đơn nở rộ giữa trưa, “Dĩ nhiên rồi! Kẻ hèn thảo nguyên sao có thể so sánh với ta?”
Lời này nghe thật kỳ cục.
Chúc Bảo Kỳ cố nhịn không phản bác, trong nguyên tác lúc này ngươi đang một lòng si tâm với Hoàng Hậu, cho dù có muốn so sánh cũng phải đến chỗ Ninh Tử Kiển mà hỏi, chạy tới chỗ ta hỏi làm gì?