Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 23

Bọn họ băng qua cỏ dại đi đến nội điện, còn chưa kịp ngồi xuống, một con chuột béo ú đã kéo cái đuôi thật dài chạy tới, kiêu ngạo đi ngang qua trước mặt bọn họ, Thượng Xuân hét lên một tiếng, Chúc Bảo Kỳ cũng bị dọa nhảy dựng.

A Nhật Tư Lan nghiêm mặt, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởi giày trên chân ném nó, trúng hồng tâm, khiến con chuột béo ú bị ném vỡ đầu, máu thịt be bét đầy đất.

Chúc Bảo Kỳ: “Ọe……”

Thượng Xuân: “Ọe……”

Sau đi ném chết con chuột, A Nhật Tư Lan lại mặt không đổi sắc đi đến nhặt giày, xỏ vào chân, quay đầu ra vẻ khó hiểu nhìn hai người đang nôn mửa, vẻ mặt hoang mang, giống như không hiểu mình đã làm chuyện gì khiến bọn họ ra nông nỗi này.

A Lai đi theo phía sau bọn họ tung ta tung tăng chạy vào trong góc lấy một chiếc ghế ba chân đến đưa cho Chúc Bảo Kỳ, A Nhật Tư Lan thì tùy tiện ngồi xếp bằng trên mặt đất bẩn thỉu, không khác gì đầu xỏ đám ăn mày.

Chúc Bảo Kỳ nhìn chiếc ghế ba chân, khóe miệng giật giật, mặt đầy vẻ u sầu chối từ. Y áy náy nhìn ‘mỹ nhân’ ngồi trên đất, bày tỏ nhất định phải đổi chỗ ở cho hắn mới được.

Thế nhưng A Nhật Tư Lan lại lắc đầu cự tuyệt, hắn chỉ ra ngoài sân, cười toét miệng nói: “Nơi này, thích.”

Tiếng Hán của hắn không tốt lắm, vẫn chưa sắp xếp nổi câu cú, chỉ biết chọn từ để giao lưu: “Cỏ nhiều, phòng to, có thể, nuôi ngựa.”

Nói ra cũng lạ, nam nhân này rõ ràng cao lớn cường tráng, tướng mạo anh tuấn, nhưng nụ cười lại cực kỳ ngây thơ thuần khiết, sự tương phản trái ngược này mang cho y một cảm giác rất kỳ diệu.

“Để ngươi phải chịu ấm ức rồi.” Chúc Bảo Kỳ nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi thích nơi này, trẫm trở về sẽ phái người tới dọn dẹp giúp ngươi, dù sao ngươi cũng là chủ tử, bên cạnh không thể không có người hầu hạ.”

Cũng không biết A Nhật Tư Lan có nghe hiểu không, cặp mắt xanh lục chỉ lo nhìn Chúc Bảo Kỳ.

Chúc Bảo Kỳ bị hắn nhìn chằm chằm phát ngượng, đỏ mặt hỏi: “Ngươi nhìn trẫm làm gì?”

A Nhật Tư Lan cười híp mắt, thò lại gần mặt Chúc Bảo Kỳ hôn một cái.

“Phu quân, đẹp.”

Chúc Bảo Kỳ: “……”

Không được không được, yêu tinh tới từ thảo nguyên có cái miệng quá ngọt!

*

Ra khỏi Diên Xuân Điện, không chỉ mặt mà đến cần cổ Chúc Bảo Kỳ cũng đỏ. Không phải định lực của y kém mà do giá trị nhan sắc của yêu tinh thảo nguyên quá ổn áp, mấu chốt là dáng người cũng tốt……

“Bệ hạ, bệ hạ?”

Thượng Xuân gọi vài lần, Chúc Bảo Kỳ mới hoàn hồn.

“Sao vậy?” Y quay đầu, nhìn Thượng Xuân đi bên ngự liễn ngẩng đầu nhìn mình, vô thức hỏi lại.

Thượng Xuân bất đắc dĩ thở dài: “Bệ hạ bị vị Lan mỹ nhân kia hớp hồn rồi?”

Lan mỹ nhân là phân vị trong cung của A Nhật Tư Lan, Chúc Bảo Kỳ nghe vậy lắc đầu: “Không hề.”

Tuy rằng cơ ngực của Lan mỹ nhân rất chói mắt, nhưng trẫm là kẻ nông cạn như vậy ư!

Thượng Xuân: “……”

Đợi về đến Thượng Thanh Cung, Chúc Bảo Kỳ còn chưa kịp xuống ngự liễn đã thấy Phúc Thuận chạy bước nhỏ tới mật báo: “Bệ, bệ hạ, Quý phi tới!”

Đứa nhỏ này được điều đến bên cạnh Chúc Bảo Kỳ cũng được bốn năm ngày, vài lần tận mắt nhìn thấy đến Ứng Đường cầm roi đuổi người chạy khắp viện bị dọa rách gan, vừa thấy Quý phi là hoảng, mỗi lần thấy hắn như thấy quỷ.

“Sao hắn lại tới nữa!?” Chúc Bảo Kỳ kinh hoảng thất sắc, xoay người muốn chạy.

Đáng tiếc đã chậm một bước, Ứng Đường nghe tin liền tới, thành công chặn người ở cửa cung: “Lại chạy?”

“Ta có đáng sợ đến thế không!?”