Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 22

Chờ hắn đến gần, Chúc Bảo Kỳ mới kinh ngạc phát hiện người này cao quá thể, y thậm chí phải ngửa đầu mới có thể nhìn vào mắt hắn. Trong lòng y thầm tính toán, tên này ít nhất cũng phải cao 1m9 trở lên, thậm chí Ninh Tử Kiển 1 mét 8 đến trước mặt hắn cũng bị coi là ‘nhỏ xinh’.

Nhìn nam nhân đột nhiên nhảy ra, Chúc Bảo Kỳ nhất thời quên đáp lời.

Thượng Xuân tỉnh lại từ trong kinh hách, không hài lòng nói: “Ngươi là hán tử từ đâu tới? Ở trong cung ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì!? Chủ tử của các ngươi cũng không quản hả!? Người khác đâu? Nhanh tới đón giá!”

Nam nhân vẫn nhìn chằm chằm Chúc Bảo Kỳ như nghe không hiểu những lời này có ý gì, hắn nghiêng đầu tò mò hỏi: “Đón giá?”

Nam nhân cao lớn lại làm ra động tác này thật sự rất đáng yêu. Chúc Bảo Kỳ tự véo đùi mình một cái, nhắc nhở bản thân không thể bị mỹ sắc làm cho mù quáng, giải thích: “Trẫm đúng là đương kim thiên tử, nghe nói mỹ nhân của các ngươi hai ngày trước tiến cung, hôm nay cố ý tới gặp, ngươi dẫn trẫm vào trước.”

Nghe vậy, nam nhân chớp mắt, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Thượng Xuân, hắn giơ tay chỉ vào mình, trả lời từng câu từng chữ: “Mỹ nhân, là ta.”

“Ta, ngươi.”

Chúc Bảo Kỳ: “……”

Có phải y hiểu nhầm gì trong này không?

Năm giây sau.

Y ngoáy tai, quay đầu nhìn Thượng Xuân.

Thượng Xuân còn sợ hơn cả y, thần hồn xuất khiếu rồi.

Không có tiền đồ.

Chúc Bảo Kỳ gian nan hỏi lại: “Ngươi mới đến, khả năng tiếng Hán chưa tốt, ý trẫm là —— gọi chủ nhân nhà ngươi tới, trẫm đến gặp nàng.”

“Biết mà.” Nam nhân lần nữa gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ xấu hổ ngượng ngịu, đôi mắt xanh lục thuần khiết, không ngừng gật đầu: “Ta, vẫn luôn chờ ngươi.”

“Phu quân.”

Chúc Bảo Kỳ: “……”

Hai đời cộng lại y cũng chưa nghĩ tới sẽ có một ngày y bị nam nhân há mồm gọi “Phu quân”.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá rồi.

Đầu óc Chúc Bảo Kỳ không đủ dùng, có lòng mà không có sức hỏi: “Vậy ngươi tên là?”

Nam nhân cười vui vẻ, để lộ hàm răng trắng chỉnh tề: “A Nhật Tư Lan.”

Sau đó lại bổ sung thêm: “Đệ Nhung, vương tử thứ mười hai.”

“Phải, hầu hạ hoàng đế Trung Nguyên thật tốt, đại ca dặn ta, như vậy.”

……

Chúc Bảo Kỳ như bị sét đánh trúng đầu, y hoài nghi thẩm mỹ của Đệ Nhung bên kia có vấn đề. Với chiều cao này, cơ bắp cuồn cuộn này, gương mặt góc cạnh nam tính này của A Nhật Tư Lan có điểm nào dính líu đến hai chữ “mỹ nhân” sao?

Huống chi bọn họ đưa tới đồ chơi lớn như vậy, lên giường rồi rốt cuộc ai ngủ ai!?

Trong đầu y là một vạn con ngựa chạy xồng xộc qua, não bộ trì trệ. Mà A Nhật Tư Lan lại tự động tự giác đi tới, bàn tay to ôm eo y, nhiệt tình thơm một cái lên má, cười ngọt ngào nói:

“Phu quân, đẹp.”

Thượng Xuân bị hành động này của hắn làm cho sợ ngây người, lắp bắp mãi: “Ngươi, ngươi, ngươi dám……”

Chúc Bảo Kỳ cũng bị dọa hết hồn.

Trong hậu cung của y, Hoàng Hậu và Quý phi đều không phải đèn cạn dầu, nhưng dù gì cũng biết lễ nghĩa, cùng lắm thì nắm tay ôm eo y, mọi người đều là huynh đệ thuần khuất, không ai vượt giới hạn. Nhưng nam nhân tới từ thảo nguyên này, lần đầu gặp mặt đã thoải mái hào phóng gặm má y một ngụm, xong rồi còn không có gánh nặng tâm lý. Chúc Bảo Kỳ không rõ, ai mới là người hiện đại trong tư tưởng.

A Nhật Tư Lan hôn xong lại nghênh ngang nắm tay tiểu hoàng đế dắt vào trong phòng, thoạt nhìn thật sự rất vui, miệng huyên thuyên không biết nói gì, Chúc Bảo Kỳ cứ thế bị một nụ hôn làm cho mụ mị đầu óc.