“Mỹ nhân Đệ Nhung đưa tới được an bài ở đây?” Chúc Bảo Kỳ nhíu mày, “Nơi này có thể ở sao?”
Thượng Xuân tiến lên sai người vạc cỏ làm thành đường đi, nghe vậy trả lời: “Nội Vụ Phủ bên kia nói, đây là Hoàng Hậu nương nương cố ý an bài.”
Lão nhấn mạnh hai chữ ‘cố ý’, Chúc Bảo Kỳ ngẫm lại cái tính bá đạo không nói lý của Hoàng Hậu, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi.”
Chúc Bảo Kỳ dặn cung nhân chờ ở bên ngoài, còn mình dẫn theo Thượng Xuân đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ cực lớn kia ra, bởi vì đã lâu không được tu sửa, trục cửa khô khốc đến phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, giống như mấy tiếng kêu khủng bố trong phim điện ảnh. Chú Bảo Kỳ thò đầu vào nhìn bên trong, tối om như mực, trên tay y nổi da gà, hít sâu một hơi nhấc chân bước vào.
Ngoài cửa hoang vắng, bên trong cánh cửa sâu hun hút. Lọt vào trong mắt đều là cỏ dại cao nửa người mãi không có điểm cuối, một trận gió lạnh thổi qua, giữa mùa hè cũng đủ khiến Chúc Bảo Kỳ dựng tóc gáy. Đúng lúc có hai con quạ đen hợp với tình hình bay qua, phát ra tiếng kêu rợn người, Thượng Xuân rùng mình, suýt ném luôn cây phất trần.
Xem ra đãi ngộ của vị mỹ nhân này thật sự rất thảm, cái nơi rách nát này đừng nói là cho phi tử ở, đến bọn cung nữ thái giám cũng không dám tới, y đứng đây nửa ngày cũng không thấy có người thông truyền, thật không biết vị mỹ nhân nũng nịu kia sống thế nào.
Trong đầu Chúc Bảo Kỳ bất giác hiện lên cảnh tượng một mỹ nhân dáng người mảnh khảnh thướt tha ngồi rơi lệ dưới ánh nến, lòng đồng tình tăng lên, nghĩ bụng sau khi trở về nhất định phải đôi nơi khác cho người ta, cho dù không thích cũng không thể ngược đãi người ta như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì một bóng người như quỷ mị thoáng hiện, sau đó là một thanh loan đao vàng kè cổ y, lưỡi đao lạnh lẽo chạm vào da thịt, người nọ lạnh giọng hỏi bằng tiếng hán:
“Từ đâu tới đây?”
Thượng Xuân thấy tiểu hoàng đế bị người ta bắt làm con tin, giận dữ hét lớn: “To gan! Làm càn!”
“Ngươi dám cầm đao uy hϊếp bệ hạ!”
Chúc Bảo Kỳ muốn nhìn thử xem là vị dũng sĩ nào dám bắt cóc y ở hoàng cung, quay đầu lại thì phát hiện đó là một gương mặt tràn ngập phong cách dị vực, mi dày mũi cao, trên đầu còn mấy bím tóc, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn bọn họ.
Ai ngờ nghe Thượng Xuân nói xong, thích khách sững sờ, nói chuyện lắp bắp: “Bệ hạ? Ngươi, ngươi là cẩu…… hoàng đế Trung Nguyên?”
Chúc Bảo Kỳ: “……”
Không cần giáp mặt hô thẳng ngoại hiệu của y đâu.
Đúng lúc này, trong đình viện âm trầm truyền đến tiếng của một nam nhân khác:
“A Lai, buông đao xuống.”
Khẩu âm của người nọ khá cứng nhắc, hiển nhiên mới học tiếng Hán chưa lâu, Chúc Bảo Kỳ theo tiếng nhìn lại.
Cách vài bước xa, trong bụi cỏ chui ra một nam nhân nữa.
Hắn để trần thân trên, tay trái cầm đao tay phải xách một bó cỏ dại mới cắt, trắng trợn đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang. Trên trán là từng dòng mồ hôi chảy xuống theo da thịt màu đồng cổ, uốn lượn tới trước ngực rồi cơ bụng. Vài lọn tóc đen dài dính ướt dán vào cần cổ, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ như hoạ, đôi mắt dưới ánh mặt trời xanh biếc như đá quý, áo buộc bên hông, mơ hồ còn thấy được tuyến nhân ngư.
Hình ảnh này thật sự có tác động quá sâu, Chúc Bảo Kỳ miệng khô lưỡi đắng, trong không khí tràn ngập hormone giống đực, huân y suýt hít thở không thông.
Mãnh nam soái ca vỗ tay, ném bó cỏ dại qua một bên bước tới đây, cặp mắt xanh biếc không khách khí nhìn chằm chằm Chúc Bảo Kỳ đánh giá một lượt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi, thật sự là hoàng đế Trung Nguyên?”