Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 20

Trẫm thật không có tiền đồ.

Thì ra phi tử hậu cung tranh sủng ở triều đại nào cũng vậy, trước kia mẹ y thích xem phim cung đấu, y còn vui vẻ đi theo xem vài tập, thỉnh thoảng sẽ đưa ra lời bình, hiện giờ làm người trong cuộc mới biết, làm hoàng đế thật khó.

Phúc Thuận không biết nên trả lời như thế nào, lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương và Quý phi, đều cực kỳ yêu bệ hạ.”

Cực kỳ yêu?

Chúc Bảo Kỳ cạn lời.

Ba nam nhân này chỉ sợ lấy y làm đường đua, muốn hạ bệ đối phương, khiến đối phương đố kỵ thì đúng hơn?

“Ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu.” Y dùng một tay chống cằm vẻ mặt thâm trầm.

Phúc Thuận nghiêng đầu, hắn quả thật không hiểu phiền não của bệ hạ.

Chúc Bảo Kỳ sờ đầu hắn rồi ngả người nằm sõng xoài trên giường, y không trông cậy Phúc Thuận có thể hiểu được cảm nhận của mình.

Bất kể là Ninh Tử Kiển hay Ứng Đường, Kiều Song Ngọc, ba người này y đều không dám trêu vào ai, càng không hiểu những người này suy nghĩ gì, y chỉ là một sinh viên bình thường, không làm nổi hoàng đế.

Trẫm vẫn nên về nhà trồng trọt thôi.

*

Dù Ninh Tử Kiển không vui thế nào, đội ngũ hòa thân của Đệ Nhung vẫn đúng hạn đến kinh thành.

Một đường xóc nảy hơn nửa tháng, vị “Mỹ nhân” trong lời đồn ngồi kiệu phủ kín mít đưa vào hoàng cung, an trí ở Diên Xuân Điện. Nghe nói chỗ đó từng là nơi ở của một sủng cơ của tiên đế, ai ngờ vị sủng cơ kia vào ở không đến nửa năm đã chết bất đắc kỳ tử, sau còn có vài vị phi tử từng đến đó cũng đều thần trí không rõ điên điên khùng khùng, không lâu sau đều chết. Vì thế người trong cung đều ngậm chặt miệng không bao giờ nhắc đến Diên Xuân Điện, dần dà nó trở thành nơi còn hoang vắng hơn cả lãnh cung.

Người của Nội Vụ Phủ an trí cho tân nương hòa thân ở đó, ít nhiều mang theo ý khinh miệt. Từ xưa “Không phải tộc ta ắt có dị tâm”, huống chi còn là người dị vực từng bại trận, càng không cần đối đãi nồng hậu.

Chờ Chúc Bảo Kỳ nhận được thông báo, đã là hai ngày sau khi mỹ nhân tiến cung.

“Con bớt thời giờ đi xem đi.” Thái Hậu dựa vào trường kỷ lười biếng nói, “Bỏ mặc người ta một chỗ cũng không được, thân là hoàng đế, con cần mưa móc đều dính.”

Chúc Bảo Kỳ cắn miếng bánh hoa mai, nghe vào tai trái cho ra tai phải, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, mẫu hậu.”

Ứng Thái Hậu cố ý đối nghịch với Ninh Tử Kiển, vì đề phòng y chuyên sủng một người, cố ý xách y lại đây ân cần dạy bảo, ép y đi gặp mỹ nhân tiến cống gì kia, nếu không đi, mấy ngày tới đừng hòng được yên thân.

Rời khỏi cung của Thái Hậu, Chúc Bảo Kỳ cân nhắc trong chốc lát, nói với Thượng Xuân: “Đến Diên Xuân Điện đi.”

Nói thế nào cũng là vật hi sinh cho liên hôn chính trị, Chúc Bảo Kỳ tràn ngập đồng tình với tân nương chưa từng gặp mặt, tuy rằng y không có quyền thả người đi, nhưng sẽ cố hết khả năng chăm sóc người ta.

Hơn nữa y cũng tò mò, rốt cuộc là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào mới có thể làm vị sứ giả kia tự tin vỗ ngực đảm bảo y nhất định sẽ thích, phải biết rằng tướng mạo của ba nam nhân trong hậu cung kia đều là thượng đẳng, trừ khi Đệ Nhung mời được tiên trên trời xuống.

Chúc Bảo Kỳ vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đến bên ngoài Diên Xuân Điện.

“Bệ hạ, ngài cẩn thận chút.” Phúc Thuận tiến lên khom lưng đỡ y đi xuống.

Sau khi xuống kiệu, Chúc Bảo Kỳ bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhảy dựng. Trước đó chỉ nghe Diên Xuân Điện hoang vắng, cho tới bây giờ thật sự tận mắt nhìn thấy y mới biết hoang vắng thành cái dạng gì. Cánh cổng loang lổ màu sơn, trước cổng cỏ dại um tùm, hai cây cột mọt rữa rạn nứt, bảng hiệu viết ba chữ “Diên Xuân Điện” trên đỉnh đầu lung lay muốn rụng trong gió, ban ngày ban mặt mà đến một bóng ma cũng không thấy, quả thật còn hoang vắng hơn cả lãnh cung.