Chúc Bảo Kỳ muốn đuổi người mà không có gan, nhỏ giọng nói: “Nhưng trẫm quen ngủ một mình rồi.”
Y nói lời này cũng không sai, từ nhỏ đến lớn y đúng thật đều ngủ một mình, thật sự không có cách nào chấp nhận trên giường có thêm một người.
Ninh Tử Kiển cười bình tĩnh đáp: “Không sao. Ngủ nhiều thành quen, thần rất sẵn lòng phụng dưỡng bệ hạ.”
Chúc Bảo Kỳ cúi gằm mặt, ngươi không có phòng của mình sao?
Đương lúc Ninh Tử Kiển đắc thắng, chuẩn bị ôm tiểu hoàng đế ngủ một giấc thì bên ngoài lại ầm ĩ một mảnh, cung nhân không thể ngăn được Quý phi kiêu ngạo ương ngạnh, bất cẩn để người lẻn vào.
Ứng Đường như một làn gió không mời mà đến, thấy Ninh Tử Kiển trong phòng liền nhảy xổ lên chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Hoàng Hậu ngươi có biết xấu hổ không hả!? Nửa đêm nửa hôm quyến rũ bệ hạ!”
“Quyến rũ?” Ninh Tử Kiển châm biếm, không khách khí đánh giá Ứng Quý phi ăn mặc cực kỳ lẳиɠ ɭơ, cười như không cười bảo: “Quý phi hình như không tư cách nói ta.”
Chúc Bảo Kỳ tò mò nhìn thử, hai mắt suýt mù.
Quý phi vào phòng đã cởϊ áσ choàng bên ngoài, quần áo bên trong cho dù đặt ở thời hiện đại cũng không được đứng đắn rồi. Toàn thân không được mấy miếng vải, sa đỏ hơi mỏng che không nổi cái gì, cánh tay xương quai xanh cẳng chân đều lộ ra ngoài, trông mà mát lạnh.
Shhhh……
Chúc Bảo Kỳ hít hà một hơi, người cổ đại chơi lớn thật.
“Bổn cung thân là Quý phi đến hầu hạ bệ hạ nghỉ ngơi có vấn đề gì?” Ứng Đường cười xùy một tiếng, “Trái lại ngươi —— ngươi thân là Hoàng Hậu, theo lý nên rộng lượng hiền thục, chẳng lẽ còn quản ai được sủng ái sao?”
Ninh Tử Kiển không cam lòng yếu thế đáp trả: “Bổn cung thế mà không thấy Quý phi được sủng ái từ khi nào vậy?”
Hai người tranh chấp cãi vã, mắt nhìn sắp sửa đánh nhau, Chúc Bảo Kỳ đau khổ rụt vào góc giường, sợ đốm lửa lan đến thân mình.
Tiết mục hai nam tranh một nam này thật Mary Sue. Hơn nữa nguyên tác cốt truyện không phải như vậy, hướng phát triển vô cùng lệch lạc, không phải y xuyên nhầm văn chứ?
Bên ngoài Phúc Thuận gác đêm run rẩy đi vào, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Chiêu Dung vừa rồi có cho người tới truyền lời nói hắn không khoẻ, muốn bệ hạ qua đó xem thử.”
Hay tin Kiều Song Ngọc không khỏe, Chúc Bảo Kỳ chưa kịp mở miệng, Ninh Tử Kiển và Ứng Đường đã cùng mở miệng:
“Bệ hạ lại không phải thái y, tìm y làm chi!?”
“Kiều Song Ngọc cường tráng như con trâu, hắn có thể bị bệnh gì!?”
Đáng thương cho Phúc Thuận chỉ là tiểu thái giám, cùng lúc bị Hoàng Hậu và Quý phi quát, sợ tới mức nước mắt nước mũi tùm lum.
Chúc Bảo Kỳ nhìn hết nổi, y che chở cho Phúc Thuận, gan chó phình to, nói lời chính đáng: “Đêm nay trẫm không ngủ với ai hết! Hoàng Hậu và ái phi đều trở về đi!”
“Phúc Thuận, ngươi lưu lại hầu hạ trẫm ngủ!”
Y nỗ lực làm bộ không thấy hai ánh mắt muốn ăn thịt người kia, tự mình bò lên long sàng làm bộ rất mệt: “Thượng Xuân, đưa bọn họ về.”
Thật là phiền muốn chết.
Thượng Xuân kiêu căng ngạo mạn phất tay áo làm ra tư thế xin mời, trong đôi mắt chuột tràn ngập cười nhạo.
Ninh Tử Kiển căn cứ vào lý tưởng thà mình không được ngủ cũng không để Ứng Đường chiếm của hời, hắn kéo Quý phi ra ngoài: “Vậy đêm nay bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai thần tới dùng bữa với người.”
Ứng Đường khoác thêm áo ngoài, ghét bỏ hất tay Ninh Tử Kiển, không thèm quay đầu một mình rời đi.
Chờ bên ngoài tĩnh lặng, Chúc Bảo Kỳ mới thò đầu ra khỏi chăn: “Phúc Thuận, Phúc Thuận?”
Tiểu thái giám quỳ hầu ở mép giường vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi: “Bệ hạ?”
“Hai người bọn họ đi chưa?” Chúc Bảo Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Phúc Thuận ngoan ngoãn trả lời: “Đều đi rồi ạ.”
Chúc Bảo Kỳ lập tức xoay người dậy, ngồi xếp bằng ở trên giường thở dài: “Aizzz.”