Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 18

Hai người vừa đi vừa nói chuyện , kết quả nửa đường bị người chặn lại.

Nhìn thấy người tới, Chúc Bảo Kỳ cười không nổi: “Hoàng, Hoàng Hậu.”

Ninh Tử Kiển lạnh mặt không nói một lời kéo Chúc Bảo Kỳ lại, cẩn thận kiểm tra toàn thân y một lần, nhịn mãi cuối cùng vẫn không nỡ nói nặng lời với y, một bụng hỏa giận đổ lên đầu Thượng Xuân.

“Thượng Xuân, ngươi thật to gan! Bắt cóc bệ hạ tự mình ra cung, ngươi cho rằng ngươi có mấy cái đầu để chém!?”

Khí thế quanh thân hắn quá mạnh, tròng mắt nổi lửa, nếu là người bình thường đã sớm bị dọa rách gan, đáng tiếc mấy năm qua Thượng Xuân sống không hề uổng phí, thân là đại hoạn quan quyền khuynh một phương dĩ nhiên không sợ Hoàng hậu.

“Ta làm gì?” Hắn cười khẩy một tiếng, thản nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương không ở trong cung nghỉ ngơi, chạy tới nơi này hưng sư vấn tội. Bệ hạ ở trong cung phiền muộn, ta dẫn ngài ra ngoài giải sầu, có gì không thể?”

“Có gì không thể?” Ninh Tử Kiển nghiến răng nghiến lợi, cả giận quát: “Nếu thân phận của y bị người khác phát hiện, chỉ bằng ngươi có thể bảo vệ y sao?!”

Thượng Xuân bĩu môi: “Đại tướng quân cho rằng ta là tên ngốc à? Nếu không an bài thỏa đáng, ta sao dám dẫn bệ hạ ra ngoài? Đám võ phu mấy người có phải đầu óc đều để bài trí không?”

“Ngươi!” Ninh Tử Kiển nắm lấy chuôi đao bên hông, thế tới hùng hổ muốn gϊếŧ người.

Thượng Xuân thấy thế, lạnh lùng nói: “Đại tướng quân muốn gϊếŧ ta?”

Ninh Tử Kiển đúng là rất muốn gϊếŧ tên hoạn quan này, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, hắn không quên tình cảnh hiện giờ của mình là thế nào. Đây chưa phải 10 năm sau, hắn chưa có quyền khuynh thiên hạ, hiện tại hắn còn rất nhỏ bé, nơi chốn bị quản chế, gặp chuyện không thể xúc động.

Gϊếŧ một Thượng Xuân rất đơn giản. Nhưng Thượng Xuân có thể ở trong triều đưa đẩy với Thái Hậu nhiều năm không chỉ dựa vào một cái miệng, sau lưng người này là thế lực không thể khinh thường. Nói thí dụ như hiện tại, hắn vừa có động tác, trong không khí lập tức truyền đến từng luồng sát khí lạnh lẽo, nhóm ảnh vệ trốn ở chỗ tối tùy thời xuất động, tuyệt đối không để hắn có cơ hội xuống tay.

“Nếu còn có lần sau, ta sẽ gϊếŧ ngươi.” Ninh Tử Kiển lạnh lùng kéo qua Chúc Bảo Kỳ, ném lại một câu cảnh cáo rồi bỏ đi.

Chúc Bảo Kỳ đứng giữa mặc kệ hai người bọn họ đối đầu, toàn bộ sự chú ý của y đều đặt trên con búp bê, mắt thấy hai người cãi nhau xong xuôi, y vui vẻ để Ninh Tử Kiển kéo lên xe ngựa, dáng vẻ ngây thơ đến ngu ngốc.

Thượng Xuân lên xe theo.

Ninh Tử Kiển xác nhận Chúc Bảo Kỳ an toàn thì làm lơ kẻ chướng mắt Thượng Xuân, thuận miệng hỏi: “Bệ hạ hôm nay ra ngoài chơi những gì?”

Chúc Bảo Kỳ chỉ vào chiến lợi phẩm trong ngực Thượng Xuân kiêu ngạo nói: “Trẫm thấy rất nhiều đồ thú vị, đều ở đây!”

Thấy y vui vẻ, Ninh Tử Kiển giãn lông mày, khóe môi cũng cong lên. Hắn giơ tay xoa đầu Chúc Bảo Kỳ, dịu dàng nói: “Bệ hạ sau này nếu muốn đi ra ngoài chỉ cần nói với ta, ta sẽ dẫn người đi.”

Chúc Bảo Kỳ ngoài miệng ngọt ngào đáp, trong lòng lại nói ai muốn đi cùng ngươi chứ, cái này không cho cái kia cũng không cho, thật mất hứng.

Trở lại Thượng Thanh Cung, Chúc Bảo Kỳ để cung nhân hầu hạ hạ rửa mặt thay quần áo, lúc này đã 9 giờ. Y duỗi người, mỹ mãn sắp xếp lại đống đồ cuỗm được hôm nay, bấy giờ mới lên giường ngủ, kết quả quay đầu thì phát hiện Ninh Tử Kiển vẫn chưa đi, trong lòng y nhảy dựng.

“Tối nay, thần bồi bệ hạ ngủ.” Ninh Tử Kiển chậm rì rì nhấc chân, tư thái ăn vạ không đi: “Thân là Hoàng Hậu, thần có nghĩa vụ thị tẩm.”

Cảm ơn, ta không cần.