Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 17

“Wow!” Chúc Bảo Kỳ kinh ngạc cảm thán, nghển cổ nỗ lực nhìn theo, tò mò không biết nàng học khinh công thế nào.

Thượng Xuân chỉnh lại vạt áo cho y, cẩn thận hỏi: “Bệ hạ không bị thương chứ?”

Chúc Bảo Kỳ lắc đầu, “Chúng ta vẫn đừng tới phố hoa thì hơn.”

Quậy một trận như vậy, Thượng Xuân cũng không còn lòng dạ dẫn tiểu hoàng đế đi khai trai, hắn thở dài nói: “Là nô tài sai, chúng ta không đi nữa.”

Đang nói thì bụng của Chúc Bảo Kỳ sôi òng ọc, y kéo ống tay áo Thượng Xuân làm nũng: “Thượng Xuân, trẫm đói bụng, chúng ta đi ăn gì đó rồi trở về đi?”

Thượng Xuân có chút do dự, đây là lần đầu hắn bắt cóc tiểu hoàng đế ra cung, không nghĩ tới lại vì chuẩn bị không đầy đủ mà suýt nữa xảy ra chuyện, trước mắt nên dẹp đường hồi phủ, nhưng nhìn tiểu hoàng đế bừng bừng hứng thú, hắn lại khó xử.

Cuối cùng hắn vẫn không chống lại được cầu khẩn của tiểu hoàng đế, bị dỗ đến đầu óc choáng váng, gật đầu dẫn y đi ăn cơm. Hai người đi đường vòng qua phố tới chợ phía Tây, chợ đêm nơi đó rất nổi tiếng.

Chờ trăng lên đầu cành, Ninh Tử Kiển từ binh doanh trở về Thượng Thanh Cung, phát hiện Chúc Bảo Kỳ không ở trong cung, hắn nổi giận.

Sớm hay muộn hắn cũng phải chém tên tặc trộm Thượng Xuân kia mới được!

*

Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, Chúc Bảo Kỳ xem đến hoa mắt, chạy đông chạy tây nhìn nọ nhìn kia, mắt thấy sắp đến thời gian cấm đi đêm vẫn còn không nỡ về, nếu không phải Thượng Xuân ở bên cạnh sốt ruột thúc giục, y thậm chí còn muốn qua đêm ở bên ngoài.

“Ai da tiểu tổ tông của ta ơi!”

Thượng Xuân cuối cùng cũng hiểu thế nào là tự chuốc lấy khổ, hắn vốn muốn mượn cơ hội ra cung để mấy mỹ nhân tới bên cạnh tiểu hoàng đế làm tai mắt cho mình, trăm triệu lần không nghĩ tới cuối cùng lại để mình tự sa bẫy.

Ra cung một chuyến tiểu hoàng đế thả bay bản thân, cái gì cũng muốn. Bao gồm nhưng không giới hạn trong: Đồ chơi làm bằng đường, búp bê đất, bánh ngọt, trang sức châu báu…… Nếu không phải hắn ngăn cản, tiểu hoàng đế còn muốn bứng gốc san hô cực lớn trong tiệm kia về cung.

Đương nhiên, mấy thứ này đều dùng tiền riêng của hắn để mua, bởi vì tiểu hoàng đế rất nghèo, tất cả đồ dùng đều bị Thái Hậu quản lý.

Nghĩ đến đây Thượng Xuân muốn khóc ra tiếng. Con người hắn bình thường không có sở thích gì, lạc thú lớn nhất đơn giản là đêm khuya tĩnh lặng ngồi trong phòng kiểm đóng trân bảo cướp đoạt được trong mấy năm qua, hưởng thụ sự xa hoa lãng phí khi có vàng ngọc làm bạn bên cạnh.

Làm một tên hoạn quan, hắn không thể có con nối dõi cũng không thể tìm vợ, chỉ có tiền tài là vận mệnh, mỗi ngày hận không thể ôm hộp bách bảo đi vào giấc ngủ.

“Thượng Xuân ngươi xem!” Chúc Bảo Kỳ như hiến vật quý: “Thứ này có thể chuyển động luôn!”

Thượng Xuân được trải nghiệm một ngày dẫn trẻ ra phố, vừa đau ví vừa bị nụ cười ngây thơ của tiểu hoàng đế chữa lành, chỉ đành nghẹn nước mắt vào tim, an ủi bản thân ít nhất tiểu hoàng đế tin tưởng hắn. Hơn nữa làm y mê muội mất cả ý chí cũng là tâm nguyện của bản thân hắn, tuy kết quả không như dự đoán nhưng cũng coi như có hiệu quả.

“Thượng Xuân, ngươi thật tốt!” Chúc Bảo Kỳ hớn hở nghịch cả đoạn đường, hưng phấn không khác gì đứa trẻ.

Bị tiểu hoàng đế phát thẻ người tốt, trong lòng còn ôm một chồng chiến lợi phẩm đào bới khắp các ngóc ngách, Thượng Xuân bỗng nhiên cảm thấy không còn đau ví nữa.

Cẩn thận ngẫm lại, bệ hạ từ nhỏ chưa từng được ra cung, ngày xưa đối xử với hắn không tệ, lần đầu ra cung thấy cái gì cũng lạ, tiêu hoang chút là chuyện bình thường. Về phần tiền đổ ra ngoài, cùng lắm thì kiếm lại từ trên thân người khác là được.