Ngồi trên xe ngựa, Chúc Bảo Kỳ âm thầm nhớ kỹ đường đi, nghĩ bụng trở về sẽ ghi ra giấy, như vậy về sau sẽ tăng tỷ lệ trốn thoát.
Sau khi ra khỏi cung, y cởi đồ thái giám, thay quần áo giả làm công tử nhà giàu, nghênh ngang đi theo Thượng Xuân đến phố xá sầm uất.
Thượng Xuân to gan lớn mật bắt cóc hoàng đế ra cung cũng không phải không có tính toán gì, hắn âm thầm điều động không ít ám vệ mình nuôi đi theo bảo vệ. Khác với Thái Hậu muốn độc chiếm quyền thế, hắn càng hy vọng Chúc Bảo Kỳ có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy hắn mới giữ được vinh hoa phú quý.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn dẫn tiểu hoàng đế đến quán nam phong kia mở rộng tầm mắt, tốt nhất là khiến hoàng đế đắm chìm trong nam sắc, vĩnh viễn không có hứng thú với nữ tử, mê muội mất cả ý chí.
Hai người vừa bước vào phố hoa, xộc vào mũi là mùi son phấn nồng nặc, Chúc Bảo Kỳ không nhịn được hắt xì mấy cái.
Trời còn chưa tối, chưa đến thời gian phố hoa mở cửa kinh doanh, các cô nương đã sớm rửa mặt chải đầu trang điểm xong tinh tươm, ngồi vắt vẻo trên lan can tầng lầu nói chuyện phiếm, thấy có khách xuất hiện, vội vàng vẫy khăn mời chào, nhóm tú bà đon đả nhiệt tình lôi kéo, chỉ cần là nam nhân có hai đùi thì đều không buông tha.
Chúc Bảo Kỳ đẹp, ăn mặc ra hình ra dạng, trên trán viết rõ mấy chữ ‘kẻ ngốc lắm tiền’ dĩ nhiên trở thành miếng bánh ngon, hai ba tú bà tranh nhau túm ống tay áo y kéo vào nhà mình, trong lúc xô đẩy còn chửi nhau, văng nước miếng tung tóe thăm hỏi mười tám đời tổ tông của đối phương.
Bị mấy nữ nhân cao lớn vạm vỡ kéo tới lôi đi, Thượng Xuân ở bên tức giậm chân, cất giọng the thé mắng chửi người, “Làm bậy! Làm bậy! Các ngươi không có mắt hả! Buông bệ…… thiếu gia nhà ta ra!”
Đám tú bà đó điên cuồng như sư tử xé xác con mồi, hoàn toàn không nghe lọt tai lời hắn nói, giữa lúc tranh đoạt có một nữ nhân béo đầu cắm hoa hồng chướng mắt hắn bèn nâng chân đá một cước, thế là Thượng Xuân bị đá lăn mấy vòng, miệng còn mắng to: “Ẻo lả, bớt tới gây cản trở lão nương buôn bán!”
Chúc Bảo Kỳ bị một đám nữ nhân quây vào giữa, thiếu chút nữa ngạt thở mà đi đời nhà ma, y lại đẩy không nổi bọn họ, vô cùng hối hận vì đã đáp ứng ý tưởng ôi thiu của Thượng Xuân, cũng may có người kịp thời chạy tới giải cứu hắn.
Y bị một đôi tay mảnh khảnh xách ra khỏi đám người, Chúc Bảo Kỳ đỡ tường thở dốc. Thượng Xuân ở bên cạnh vỗ lưng cho y, hùng hùng hổ hổ: “Chờ chúng ta trở về, nhất định phải gọi người kê biên tài sản toàn bộ mấy quán này!”
Chúc Bảo Kỳ thở hổn hển một lát rồi xoay người dựa vào tường, lòng còn sợ hãi. Kinh thành xa hoa lãng phí thành phong trào, đại quan quý nhân nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ tới phố hoa sinh hoạt buổi tối, thậm chí Ứng thái sư tầm tuổi này còn thường xuyên ghé thăm, dẫn tới phố hoa ngày càng nhiều, cạnh tranh cũng theo đó càng lớn, tranh đoạt khách trở thành thủ đoạn sinh tồn của các thanh lâu, không chịu bỏ qua bất cứ con dê chất lượng nào.
Đây chính là tín hiệu cảnh báo vương triều Nghiệp Đại tiến vào thời kỳ hủ bại thối nát.
Đợi bình ổn lại hơi thở, Chúc Bảo Kỳ mới phát hiện người cứu mình là một thiếu nữ. Thiếu nữ áo tím mặt không cảm xúc lẳng lặng đứng bên cạnh, thái độ người sống chớ lại gần, không nhìn ra nàng lại có bản lĩnh xách y ra khỏi đám nữ nhân.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Chúc Bảo Kỳ đứng thẳng người, tay chắp thành quyền, hơi cúi lưng, chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Thiếu nữ áo tím không thèm liếc y lấy một cái, âm thầm ghé mắt nhìn về phía Thượng Xuân, giống như đợi hắn lên tiếng.
Thượng Xuân đưa mắt ra hiệu cho nàng, thiếu nữ áo tím mới trả lời: “Không cần.”
Nói xong nàng lấy đà nhảy đi, từ đầu tường ngõ nhỏ bật lên, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.