Tiểu thái giám không dám cãi mệnh lệnh, nơm nớp lo sợ nghe lời ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt vẫn còn vương nét trẻ con của mình. Hắn gầy đến đáng thương, đôi mắt cực lớn, diện mạo không xấu, rất ấn tượng.
“Ngươi bao lớn rồi?” Chúc Bảo Kỳ hỏi.
Tiểu thái giám cẩn thận trả lời: “Bẩm bệ hạ, nô tài năm nay 16.”
“…… Mười sáu!?” Chúc Bảo Kỳ kinh ngạc mở to mắt, không dám tin: “Ngươi chỉ mới có nhiêu lớn?”
Tiểu thái giám vội vàng dập đầu: “Nô tài không dám nói dối!”
Chúc Bảo Kỳ bất đắc dĩ xua tay: “Ngươi đứng lên đi, trẫm đâu nói ngươi nói dối, trẫm tưởng ngươi nhiều nhất mười hai.”
“Trong nhà nô tài nhiều người.” Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp.
Chúc Bảo Kỳ hiểu rồi.
Cũng phải. Nếu là nhà giàu, ai nỡ để con mình tiến cung làm thái giám, vừa khổ vừa mệt còn có khả năng bỏ mạng, nói không chừng cả đời cũng không gặp được.
Y nhìn thân thể nho nhỏ của tiểu thái giám, tâm sinh đồng tình, hỏi: “Vậy ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu thái giám nhớ lời sư phụ ban nãy dặn bằng mọi cách phải lấy lòng bệ hạ, hắn vội đáp: “Bệ hạ, nô tài tên Phúc Thuận.”
“Phúc Thuận……”
Chúc Bảo Kỳ lẩm bẩm hai chữ, cảm khái: “Tên hay. Người nhà ngươi chắc phải rất thương ngươi.”
Nói xong y gật đầu với Thượng Xuân: “Chọn hắn đi, về sau Phúc Thuận sẽ đi theo trẫm hầu hạ.”
Thượng Xuân nào dám không đồng ý, chắp tay cười bảo: “Vâng.”
Sau đó hắn nghiêm mặt nói với Phúc Thuận: “Tổ tiên nhà ngươi hiển linh rồi mới giúp ngươi được bệ hạ thưởng thức. Từ giờ trở đi phải thời thời khắc khắc ghi nhớ sứ mệnh của bản thân, hầu hạ bệ hạ cho thật tốt. Dám khiến bệ hạ không vui, cẩn thận cái đầu của ngươi!”
Phúc Thuận mừng rỡ vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh rồi đi theo cô cô chưởng sự ra ngoài, nghĩ bụng từ nay về sau hắn chính là thái giám hầu hạ bên cạnh bệ hạ rồi, không cần chịu khổ nữa, trong lòng miễn bàn cao hứng cỡ nào.
Đám người đi rồi, Thượng Xuân nhìn tiểu hoàng đế nhàm chán bò trở về, tròng mắt đảo vòng tiến lên ra vẻ thần bí nói: “Bệ hạ, nếu cảm thấy chán, nô tài có thứ có thể giải buồn.”
Nghe hắn nói, Chúc Bảo Kỳ ngẩng đầu, dạt dào hứng thú: “Là cái gì?”
Thượng Xuân vẫy tay cho đám người hầu lui đi, tiến lên một bước hạ giọng nói: “Lần này Đệ Nhung hòa thân đưa tới mỹ nhân đệ nhất thảo nguyên. Chẳng qua ngài cũng biết, có đẹp đến đâu xét cho cùng vẫn là người ngoại di, ăn dê bò mà lớn, chưa từng đọc sách, tính tình hoang dã, chỉ sợ không bằng mỹ nhân Giang Nam tri tình thức thú của chúng ta.”
“Bệ hạ, nếu muốn nếm thử thứ tươi mới, nô tài nghe nói trong kinh có mở một quán nam phong, đều là mặt hàng dị vực hiếm thấy, bệ hạ có muốn đi xem thử không?”
……
Mấy vị trong hậu cung đã đủ khiến y đau đầu rồi, ai muốn xuất cung đi vơ vét nam nhân nữa???
Chúc Bảo Kỳ nhìn vẻ mặt không có ý tốt của Thượng Xuân, mặc dù y không có hứng thú với quán nam phong gì kia, nhưng y thật sự muốn xuất cung: “Nhưng trẫm không thể tùy ý rời đi, mẫu hậu bên kia……”
“Bệ hạ yên tâm.” Thượng Xuân tràn ngập tự tin, “Nô tài đã sắp xếp xong cả rồi.”
Đã nói đến nước này, Chúc Bảo Kỳ cũng không áp lực nữa. Y thay đồng phục thái giám do Thượng Xuân chuẩn bị, giả làm tùy tùng đi theo hắn, tay giơ thủ bài ra cung. Đám thị vệ hoàn toàn không hoài nghi, tất cả đều bận lấy lòng Thượng Xuân, không nghĩ tới tiểu hoàng đế của bọn họ đã lén chuồn ra ngoài dưới mí mắt của mình.