Hậu Cung Của Trẫm Toàn Vai Ác

Chương 14

Tin hòa thân truyền ra, có người vui cũng có kẻ sầu.

Ninh Tử Kiển nổi trận lôi đình ở Trọng Hoa Cung, tức giận hất bàn, làm vỡ toàn bộ đồ sành sứ trên đó, ngại chưa đủ xả giận, hắn xoay người xách bội kiếm đi nhanh ra cửa, các cung nhân không dám thở mạnh, sợ bị lửa cháy đến mông, tất cả quỳ đầy trên đất.

Đến cửa tẩm điện, Ninh Tử Kiển vẫn không hết giận. Hắn biết chuyện này không thể trách Chúc Bảo Kỳ, đời trước y cũng từng phản kháng, tuy thành công, song hoàn toàn đắc tội với Thái Hậu, thiếu chút nữa bồi táng cả mạng mình. Hiện giờ hắn chỉ hận mình vẫn không làm nên trò trống gì, nếu không nhất định phải một kiếm gϊếŧ chết lão yêu bà kia.

Hắn mang theo lửa giận chạy đến quân doanh, dù sao đám tiểu tử kia da rắn thịt chắc, quăng ném không thành vấn đề.

Trong hậu cung, người không vui đâu chỉ mình Hoàng Hậu. Trong Tiên Hoa điện, bầu không khí cũng rất ngột ngạt, Ứng Quý phi nôn nóng phiền muộn đi qua đi lại. Hắn không ngừng vỗ bàn, suy tính, hồi tưởng, cuối cùng vẫn không rõ.

Đời trước rõ ràng không xảy ra chuyện này.

Mặc dù lúc ấy Ứng Đường và Chúc Bảo Kỳ đối chọi gay gắt, nhưng ký ức sẽ không lừa người. Khi đó Chúc Bảo Kỳ làm trò trước mặt chúng thần chống đối Thái Hậu, cố gắng vì Ninh Tử Kiển thế nào, hắn cũng tận mắt nhìn thấy.

Tại sao đời này Chúc Bảo Kỳ lại thỏa hiệp?

Ứng Đường nghĩ không thông, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ ——

Chẳng lẽ, Chúc Bảo Kỳ cũng trọng sinh?

Nhưng thoạt nhìn không giống.

Ứng Quý phi nhanh chóng bá bỏ suy đoán này. Dẫu sao, đời trước Chúc Bảo Kỳ chết như thế nào, hắn rõ hơn bất cứ ai, nếu y thật sự có ký ức đời trước, không có khả năng thái độ với hắn vẫn bình thản như vậy.

Hơn nữa y rất ngốc, kỹ thuật diễn vụng về, không giỏi che giấu.

Ứng Đường an ủi bản thân, song bất an trong lòng ngày càng mở rộng. Đại khái con người luôn sợ hãi với những thứ mình không nắm rõ, hắn thoáng có dự cảm, từ trận hòa thân này, có thứ gì đó đã trật khỏi đường ray.

Đây đến tột cùng là tốt hay xấu, không ai biết được. Bất kể thế nào, đời này hắn cũng phải bảo vệ Chúc Bảo Kỳ.

Hậu cung mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, nhưng đối với Đệ Nhung ở nơi xa chính là một chuyện cực tốt. Bọn họ vừa mới kết thúc phản loạn nội bộ, năm ngoái lại bị Ninh Tử Kiển dẫn người đánh cho một trận, trước mắt nếu Nghiệp Đại thật sự đuổi tận gϊếŧ tuyệt, bọn họ chỉ còn nước người sống ta chết.

Tình huống hiện tại đã khác. Hoàng đế thiên triều Nghiệp Đại không biết đầu óc bị lừa đá hay gì lại từ bỏ cơ hội tuyệt vời để tiêu diệt bọn họ. Nếu hòa thân thành công, tương đương với cho bọn họ có thêm một khả năng sống sót, vì thế để thể hiện quyết tâm, Hãn vương mới nhậm chức gọi đệ đệ mà mình tin tưởng nhất đến, hai người ở trong trướng không biết mưu đồ bí mật gì đến tận đêm khuya.

Ngày hôm sau, mỹ nhân Đệ Nhung tiến cống lên đường.

Lúc đó Chúc Bảo Kỳ đang nằm trên ghế thấp đánh giấc, bên ngoài tiếng ve kêu sầu não, trong viện cây hạnh rậm rạp cành lá, chim chóc nóng đến nỗi không có tinh thần.

Thượng Xuân nhẹ tay nhẹ chân đi tới, nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ, người đến rồi.”

“Hửm?” Chúc Bảo Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái ngồi dậy, lẩm bẩm: “Trẫm rời giường.”

Hoàng cung cổ đại sau giờ ngọ là khoảng thời gian nhàn chán tẻ nhạt nhất, Chúc Bảo Kỳ chỉ có thể ngủ để gϊếŧ thời gian, phát hiện bên cạnh không có bạn chơi cùng, y bảo Thượng Xuân đi tìm người bồi mình. Thượng Xuân cũng không làm y thất vọng, cách ngày đã dẫn một tiểu thái giám tới.

Chúc Bảo Kỳ tập trung quan sát, đây không phải đứa bé ngày đó y cứu sao?

Y nói: “Ngẩng đầu lên, cho trẫm xem.”