“Ai gia chướng mắt hắn từ lâu rồi!” Ứng Thái Hậu trắng trợn bày tỏ sự chán ghét của mình đối với Ninh Tử Kiển: “Lúc trước con một hai phải lập hắn làm hậu, nếu không phải con đau khổ cầu xin, ai gia tuyệt đối không cho hắn bước vào hậu cung một bước!”
Chúc Bảo Kỳ ngậm miệng không nói, tất cả đều là nồi của nguyên chủ.
Ứng Thái Hậu ghét Ninh Tử Kiển không phải bởi vì ân oán cá nhân, nói tới nói lui cũng chỉ vì hai chữ “quyền lực”.
Đương triều tồn tại cho đến nay đã hơn trăm năm, dựa vào mấy vị tổ tiên thiện chiến mà mở mang biên giới, từng có một thời huy hoàng thái bình thịnh thế, nhưng mà giang sơn tổ tông đánh hạ được, hậu nhân chưa chắc có thể bảo vệ tốt.
Cha nguyên chủ là người không có chí lớn, tư chất bình thường, không để tâm tới triều chính lại còn ham mê sắc đẹp, vì lười biếng nên quyền lực tham chính đẩy hết lên người hoạn quan Thượng Xuân. Một thái giám lại công khai tham dự quốc sự, thậm chí thay đế vương phê duyệt tấu chương, việc này thực sự chấn động triều dã, văn thần thanh lưu thượng tấu cả đống sổ con, đáng tiếc không thể khuyên được vị hoàng để bị úng não kia, từ đây triều đình bắt đầu tiến vào giai đoạn tranh đấu quyền lực gay cấn.
Trước mắt thế lực trong triều chia ra làm ba.
Thứ nhất là thế lực do tiên đế tự mình bồi dưỡng, lấy hoạn quan Thượng Xuân cầm đầu.
Thứ hai là thế lực do dưỡng mẫu của Chúc Bảo Kỳ—— nhà mẹ đẻ của Ứng Thái Hậu cầm đầu ngoại thích.
Thứ ba là huynh đệ Điền thị thay mặt cho quan văn sĩ tộc trăm năm.
Ba thế lực kìm kẹp lẫn nhau, nắm giữ toàn bộ mạch máu chính trị kinh tế, bọn họ thi nhau nhét người của mình vào các bộ, ăn chặn từ cấp bá tánh thường dân, như vậy mới có thể hình thành kiềng ba chân duy trì cân bằng mặt ngoài mười mấy năm.
Nhưng gần đây cái kiềng này dần bị khập khiễng.
Trong lúc bọn họ đấu đến người chết ta sống, Ninh Tử Kiển dựa vào bản lĩnh hơn người chém gϊếŧ trên chiến trường, từ bần dân tầng dưới chót một đường bò đến vị trí tướng quân, dựa vào mấy vạn tinh binh xé rách quyền lực thượng tầng kín kẽ không kẽ hở, trở thành một thế lực mới không thể khinh thường.
Sau khi hắn thượng vị, chuyện đầu tiên làm là đắc tội ngoại thích —— hắn mặc kệ thể diện của Thái Hậu, chém gϊếŧ một đứa cháu của bà ta dám cường đoạt dân nữ giữa ban ngày, việc này dấy lên một tầng sóng lớn trên triều đình.
Hoạn quan thì thấy không liên quan tới mình, trong lòng sĩ tộc thì kích động, Thái sư nổi trận lôi đình. Không ai biết Ninh Tử Kiển sẽ còn làm ra chuyện gì, cục diện kìm kẹp ba bên cứ thế bị đánh vỡ, Thái Hậu và Ninh Tử Kiển cũng từ đó kết oán.
Về phần Chúc Bảo Kỳ ngồi trên long ỷ?
Y ôm cái ly yên tâm thoải mái uống một ngụm nước mát lạnh, mặt dày nghĩ, ta chỉ cần làm linh vật ham ăn biếng làm là được. Thế giới quyền lực của đám cáo già mấy người quá xuất sắc, ta không muốn chen chân vào. Chờ tích đủ tiền ta sẽ nghĩ cách giả chết ra cung đi du lịch, ai thèm quản sống chết của mấy người.
…
“Chuyện hòa thân, trẫm không hiểu cái lợi và hại trong đó.” Y nói dối không chớp mắt, tận tâm tận lực sắm vai một kẻ ngu dốt ngây thơ: “Hết thảy do mẫu hậu làm chủ, nhi thần đều nghe mẫu hậu.”
Ứng Thái Hậu cần nhất là những những lời này.
Thấy y thức thời, Thái Hậu hớn hở, mặt mày hiền từ thêm không ít: “Vẫn là con ta hiểu đại thể.”
“Con yên tâm. Đợi qua một thời gian nữa ai gia sẽ nghĩ cách tìm thêm vài mỹ nhân trong dân gian đưa vào cung cho con, con muốn bao nhiêu cũng được!”
Hòa thân không phải mục đích, mục đích là khiến Ninh Tử Kiển ngột ngạt, thuận tiện mượn cơ hội thu bớt binh quyền trong tay hắn.
Thái Hậu gảy bàn tính rất vang, toàn bộ tinh lực đều dùng để đối phó Ninh Tử Kiển.
Chúc Bảo Kỳ sờ mũi, lòng nói không được đâu.
Trong cung Hoàng Hậu và Quý phi sắp đánh nhau rồi, lại thêm mấy mỹ nhân dân gian nữa y còn sống được hay không?