8 giờ sáng giữa hè, mặt trời đã lên cao ba sào, Chúc Bảo Kỳ ngồi trong kiệu, mồ hôi đầy người, cố tình vẫn phải duy trì uy nghi hoàng gia, ngồi thẳng tắp không thể ngã trái ngã phải. Trang phục của người cổ đại quá bảo thủ, dù là mùa hè cũng phải trường y trường tụ, đúng là nóng chết người.
Khó khăn lắm mới tới tẩm cung của Thái Hậu, y vội nhảy xuống ngự liễn đi vào Thọ Quang Cung, tới trước cửa lớn không quên dừng lại nhờ Thượng Xuân hỗ trợ vuốt phẳng góc áo, tằng hắng một tiếng mới nâng bước đi vào.
Trong tẩm cung của Thái Hậu đâu đâu cũng có thau băng, mát hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, sống lưng Chúc Bảo Kỳ mướt mồ hôi cuối cùng cũng được thanh mát hạ hỏa, y thoải mái thở hắt một hơi.
Bên ngoài bình phong có một tiểu cung nữ đứng hầu, tướng tá rất đáng yêu, Chúc Bảo Kỳ ngẩng đầu cười hiền lành với nàng, tiểu cung nữ lại không dám lỗ mãng, vội cúi đầu khụy gối hành lễ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ vạn an.”
“Ừm.” Chúc Bảo Kỳ chuyển mắt, đi vòng qua bình phong tiếp tục vào trong, liếc mắt một cái liền thấy Thái Hậu đã ngồi chờ bên bàn không biết từ bao giờ.
Thái Hậu năm nay chỉ mới 38 tuổi, vì bảo dưỡng thích đáng lại từng được tiên đế sủng ái nhiều năm, thoạt nhìn bà ta trẻ hơn tuổi thực không ít, dung nhan phong hoa không giảm, nghe nói Ứng Quý phi có bảy phần tương tự bà ta hồi còn trẻ, đều là đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
“Hoàng nhi tới rồi à? Mau ngồi xuống đây.” Ứng Thái Hậu cười vẫy tay với y, quay đầu sai cung nữ bưng thau nước tới cho y rửa tay.
Chờ làm xong hết thảy, Chúc Bảo Kỳ mới ngồi xuống, cung kính nói: “Mẫu hậu.”
Ứng Thái Hậu tươi cười đầy mặt, thái độ với y cực kỳ thân thiện, giống như một từ mẫu thật lòng yêu thương con cái. Chỉ là phần thân thiện này người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có chút miễn cưỡng, như thể cố ý vì che giấu cái gì đó.
Suy cho cùng hai người bọn họ không phải mẹ con ruột thịt.
Chúc Bảo Kỳ thầm nghĩ, ngoài miệng vẫn phải giả vờ ngây ngô ngoan ngoãn: “Gần đây thời tiết nóng nực, đêm qua mẫu hậu ngủ có ngon không?”
“Khiến hoàng nhi phải nhọc lòng, ai gia ngủ rất ngon.” Ứng Thái Hậu cười nhận bát trong tay cung nữ, tự mình múc chè đậu xanh cho y, nói: “Đậu xanh thanh mát giải nhiệt, hoàng nhi ăn nhiều chút.”
Chúc Bảo Kỳ dùng hai tay nhận lấy, cười ngọt ngào trả lời: “Đa tạ mẫu hậu.
Cảnh tượng mẫu từ tử hiếu, thấy mà cảm động rơi lệ.
Chúc Bảo Kỳ không khỏi tán thưởng kỹ năng diễn xuất của mình.
Hai mẹ con ngồi ăn cơm, dân gian có tập tục “ăn không nói, ngủ không nói”, hoàng gia dùng bữa càng lắm quy củ hơn, bởi vậy mà bữa cơm này ăn trong lặng lẽ, chỉ có tiếng bát đũa leng keng va chạm.
Tầm một nén nhang sau, Thái Hậu gọi người đến dọn bàn, cung nữ dâng nước trà lên, hai người lúc này mới có thời gian nói chuyện. Thái Hậu tiện thể làm rõ mục đích của mình.
“Lúc lâm triều, chuyện Đệ Nhung hòa thân, hoàng nhi có suy nghĩ thế nào?”
Thật ra bà ta đã có quyết định rồi, chẳng qua làm bộ làm tịch hỏi cho có lệ, bịt miệng lưỡi người đời thôi. Chúc Bảo Kỳ biết bà ta ở đây chờ mình mà, y nâng ly làm bộ buồn rầu: “Thái sư và Hoàng Hậu nói đều có lý, trẫm cũng không biết nên quyết đoán thế nào.”
Thái Hậu hừ một tiếng, thái độ không vui, song không phải hướng về phía Chúc Bảo Kỳ, bà ta nói: “Hoàng Hậu nếu đã là Hoàng Hậu, dựa vào tổ huấn hậu cung không được tham gia chính sự, hắn không nên có mặt trên triều đình!”
Đây không phải đang vả vào mặt mình sao?
Chúc Bảo Kỳ im hơi lặng tiếng phỉ nhổ, luận hậu cung không được tham gia chính sự, Thái Hậu mới là người đầu tiên nên rút lui.