Lý Long gần đây hơi không được thoải mái, tâm lý không ổn lắm.
Anh ta là nhân vật chính trong bộ phim này, theo lý thuyết thì đạo diễn sẽ phải chú ý đến anh ta hơn, những người khác cũng nên tập trung vào anh ta. Tất nhiên, Lý Long không phải là người hư vinh, anh ta đã lăn lộn trong giới này lâu rồi, biết rằng những người quá tự phụ dễ gặp rắc rối.
Chỉ có điều... Trì Dương thực sự tranh giành vị trí quá rõ ràng, mỗi khi anh ta đi tìm đạo diễn Lương, anh đều chen vào, thật sự khó chịu vô cùng.
Ngược lại, có vẻ như đạo diễn Lương không nhận ra sự nịnh bợ của Trì Dương, vẫn nhiệt tình giảng giải vai diễn cho anh, rồi lại bỏ qua Lý Long.
Về sau, Lý Long hầu như không đến mức bất đắc dĩ thì cơ bản sẽ không tìm Lương Hạc. Anh ta đã hiểu rõ, quay phim tốt mới là điều quan trọng, đạo diễn Lương là người mà anh ta không thể với tới.
Những cảnh quay ở cục cảnh sát phần lớn là suất diễn của Lý Long, Trì Dương thực tế không có nhiều cảnh quay như vậy, thường thì khi Lý Long không tìm Lương Hạc, anh sẽ ngồi ở một góc viết nhạc.
Đúng vậy, ca khúc chủ đề của "Mặc" sẽ do Trì Dương thể hiện, điều này đã được Lương Hạc nói rõ từ đầu.
"Cắt!" Lương Hạc cầm loa hô một tiếng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tiếp theo là cảnh độc diễn của Trì Dương, Diệp Khúc bị giam trong phòng thẩm vấn, một mình đứng trước kính một chiều hoặc nhìn vào camera nở một nụ cười bất thường. Yêu cầu diễn viên hiểu hoàn toàn nhân vật Diệp Khúc, đồng thời thể hiện qua ống kính.
Dường như Trì Dương có thể dễ dàng thể hiện loại này, cho dù là nụ cười kỳ lạ nhìn vào camera hay là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kính một chiều trong phòng thẩm vấn, chỉ cần quay hai lần là đã qua.
Phó đạo diễn ở bên cạnh rất hài lòng: "Còn tưởng rằng Trì Dương xuất thân là ca sĩ nên diễn xuất không tốt, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ rất có năng khiếu!"
Lương Hạc ngồi trên ghế không nói gì, cô đã từng xem bộ phim cổ trang mà Trì Dương từng tham gia trước đây. Trong lòng cô vẫn biết rõ về diễn xuất của Trì Dương, bởi vì có cái buff mặt liệt bẩm sinh, Trì Dương có thể lừa được khán giả, nhưng những người hiểu biết vẫn biết về khuyết điểm diễn xuất của anh.
Một người diễn xuất không giỏi lại có thể bỗng nhiên thể hiện được những cảm xúc phức tạp như vậy, chỉ có một khả năng, đó là anh đã từng có một mặt phức tạp như vậy, điều này mới có thể nhập vai một cách chân thực.
Vì vậy, sắc mặt Lương Hạc đằng sau máy quay không được tốt lắm, không ai mà không buồn khi biết thần tượng của mình lại có một mặt phức tạp như vậy.
Quả nhiên, sau khi hô "cắt", Trì Dương vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, toàn thân tỏa ra không khí u ám. Trương Thành Nghiệp ôm áo khoác đứng bên cạnh anh, hai trợ lý chỉ dám đứng quan sát từ xa.
Lương Hạc ngồi đó không nhúc nhích, trường quay đông người nhiều chuyện, cô không tiện trực tiếp đi qua, chỉ có thể nhìn từ phía sau.
Lúc này, Lý Long lại thể hiện phong thái của một tiền bối, chủ động đến ngồi xuống và trò chuyện với Trì Dương.
"Này!" Lý Long đưa cho Trì Dương một chai nước: "Tỉnh lại đi, cảnh quay rất tốt, nhưng đã kết thúc rồi."
Mặc dù là nước suối ở nhiệt độ thường, nhưng trong cái lạnh giá của mùa đông vẫn có vẻ lạnh lẽo. Trì Dương nhận lấy, cái lạnh từ lòng bàn tay ngay lập tức lan tỏa đến trái tim.
"...Cảm ơn." Trì Dương cúi đầu nói.
"Không sao, tôi cũng có lúc diễn kịch mà không thoát ra được." Lý Long vỗ vai Trì Dương: "Cậu còn tốt đó, tiếp theo không có cảnh quay nào nên có thể nghỉ ngơi. Trước đây tôi không thoát ra được phải ép buộc bản thân, rồi tiếp tục vào cảnh tiếp theo, đó mới là khó chịu, gần như bị phân liệt làm hai người."
"Diễn viên quả thực vất vả." Trì Dương gật đầu đồng ý.
"Cũng ổn, gặp được kịch bản mình yêu thích mới là hạnh phúc nhất." Lý Long cười hăng hắc, đầy khí độ nói: "Cậu có điều kiện tốt như vậy, thêm chút nỗ lực sẽ có con đường tốt đẹp."
......
"Lý Long vào vị trí." Tiếng Lương Hạc lạnh lùng từ loa vọng ra.
Lý Long vỗ mông, đi tới. Trì Dương theo tiếng nhìn về phía Lương Hạc, vẻ u ám trong mắt hơi tan đi.
Từ lúc đầu Lương Hạc đã quay nhảy cảnh, các cảnh buổi sáng, trưa, chiều, tối trong phim, ngày hôm nay đều quay hết. Khó chịu nhất là Lý Long, hầu như mỗi cảnh đều có vai diễn của anh ta, căn bản không được nghỉ ngơi chút nào.
Lúc này mới thể hiện được phẩm chất của một diễn viên lão làng, cho dù quay bao nhiêu lần, chỉ cần cho anh ta thời gian thở dốc, Lý Long sẽ ngay lập tức điều chỉnh về trạng thái đỉnh cao.
"Lý Long thật sự rất giỏi, đã quay nhiều cảnh như vậy rồi mà vẫn tinh thần thế này." Phó đạo diễn nói với Lương Hạc: "Tôi phải tìm cách lấy số liên lạc của anh ta."
"Không gặp được nhân vật tốt, nhiều năm nay toàn nhận những bộ phim rác, những bộ tốt nhất cũng chỉ là phim nổi tiếng nhưng diễn viên không nổi tiếng." Lương Hạc tựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào Lý Long trong máy quay: "Nhưng cũng đã được rèn giũa bởi những bộ phim rác, cuối cùng rồi cũng sẽ nổi tiếng thôi."
"Ha ha ha, đạo diễn Lương nói đúng." Phó đạo diễn nghĩ thầm, chỉ cần cô đã đến tìm anh ta, Lý Long làm sao mà không nổi tiếng được?
Quay phim suốt cả ngày, chẳng ai dám phàn nàn, không thấy đạo diễn Lương ngồi đó suốt ngày sao? Ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa, hướng dẫn cho từng diễn viên một.
"Về thôi, về thôi." Lương Hạc vẫy tay: "Muốn đi chơi thì về sớm, chú ý thời gian, hai tòa nhà một giờ đóng cổng."
Nhân viên công tác hét lên một tiếng hoan hô, sôi nổi tản đi như chim.
Tòa chung cư gần cục cảnh sát, những người không đi chơi đều đi bộ về. Lý Long đi cùng vài diễn viên, Trì Dương đi một mình ở phía trước, phía sau là đám Trương Thành Nghiệp.
Còn Lương Hạc, cô vẫn ở lại cục cảnh sát để dọn dẹp đồ đạc với nhân viên công tác.
"Người anh em!" Lý Long gọi to Trì Dương ở phía sau: "Mọi người cùng đi chứ!"
Trì Dương không quay đầu lại, chỉ hơi chậm bước, đám người Lý Long phía sau lập tức đuổi kịp.
"Khi nào chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn uống đi, mọi người cùng nhau quay phim đều là duyên phận." Lý Long nhiệt tình nói, anh ta thích chơi với những diễn viên thực lòng quay phim, cảnh vừa rồi khiến anh ta cảm thấy có lẽ Trì Dương không phải là người chỉ biết nịnh bợ đạo diễn.
"Tôi phải viết nhạc." Trì Dương từ chối.
Lý Long gãi đầu: "Suýt nữa quên mất, cậu còn là ca sĩ nữa. Nói thực lòng, cậu hát rất hay, sao lại muốn đóng phim?"
Trì Dương vô tâm đáp: "Muốn làm thì làm."
Lý Long cười sảng khoái: "Ha ha ha, cũng phải, muốn quay thì quay, nào có nhiều vì sao như vậy."
Một nhóm diễn viên quay trở về tòa nhà, Lý Long dừng lại ở tầng hai, nói với Trì Dương: "Người anh em, tôi về nghỉ ngơi trước, hôm nay quá mệt rồi. Nhưng chờ tôi quay xong những cảnh này, đến lúc quay ngoại cảnh thì cậu sẽ phiền toái rồi đấy."
"Mặc" được quay theo hai đường, hiện tại đang tập trung quay Trương Hiển, đến khi ra ngoại cảnh cơ bản sẽ là chiến trường của Diệp Khúc.
Trì Dương gật đầu, sau đó đi về phía tầng năm. Đến phòng khách, anh nhìn về phía phòng của Lương Hạc một cái rồi mới mở cửa phòng mình.
Phía Nam không có sưởi, mùa đông lại ẩm lạnh, Trì Dương thực sự không quen lắm.
Anh đóng cửa lại, cởϊ áσ khoác, đi thẳng vào phòng tắm, xé bỏ áo sơ mi, lộ ra thân hình rắn chắc, bụng rõ ràng có thể thấy được những đường cơ đẹp đẽ, hai đường nhân ngư uốn lượn theo đường nét kéo dài xuống quần âu, khiến người ta muốn khám phá tận cùng.
****
Lương Hạc kết thúc công việc đã là mười một giờ đêm, cô ngáp dài một cái đi về, vừa định vào phòng mình, nhưng lại nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa phòng của Trì Dương.
Suy nghĩ một lát, Lương Hạc đi tới gõ cửa phòng của Trì Dương.
Một phút sau, Trì Dương đầu tóc ướt nhẹp, trần trụi nửa người trên mở cửa.
"......" Lương Hạc ngây như phỗng tại cửa.
"Đạo diễn Lương, chuyện gì vậy?" Dường như Trì Dương không nhận ra điều gì không ổn.
Lương Hạc nuốt nước bọt, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo lưng: "Cậu... không lạnh sao?" Hai người đứng gần nhau như vậy, Lương Hạc thậm chí không cảm nhận được hơi ấm từ người Trì Dương, rõ ràng không phải vừa mới ra khỏi phòng tắm.
Trì Dương cúi nhìn Lương Hạc, một lát sau nói: "Lạnh."
"Vậy cậu mau đi mặc quần áo, sấy khô tóc đi." Lương Hạc hối thúc, có điều gì quan trọng hơn sức khỏe của thần tượng chứ? Ban ngày ở trường quay, Lương Hạc đã rất áy náy vì không đến an ủi Trì Dương.
Trì Dương vẫn đứng im, Lương Hạc nóng nảy đẩy tay: "Cậu đi nhanh lên, kẻo lát nhiễm lạnh thì làm sao?"
Lương Hạc mặc áo khoác xanh lá, vừa đi bộ về nên người và tay đều ấm áp. Lúc này chạm vào ngực Trì Dương lạnh lẽo, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Trì Dương bị chạm đến không nhịn được chớp mắt, môi mỏng nhíu chặt thành một đường thẳng, anh vô thức với tay bắt lấy tay Lương Hạc.
"......" Lương Hạc trước hết bị chính hành động vụng về của mình làm giật mình, rồi lại bị Trì Dương nắm tay hoàn toàn choáng váng.
Hai người đứng thẳng tại cửa phòng, thời gian như ngừng lại. Trì Dương khẽ cử động môi, vừa định mở miệng nói gì đó.
"Các người......" Trương Thành Nghiệp vẫn còn đang ở cầu thang, nhìn thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người. "Tôi còn có việc đi trước đây."
Anh ấy vốn định mang quần áo mới tới cho Trì Dương, nhưng lại chứng kiến cảnh tượng không thể nói này. Trương Thành Nghiệp nhanh chóng hồi tưởng lại những chỗ trước đây từng thấy kỳ lạ, nếu kết hợp với cảnh vừa rồi, mọi thứ đều trở nên dễ hiểu!
Hóa ra Trì Dương và Lương Hạc lại có mối quan hệ như thế này!
Tại cửa phòng, Lương Hạc nhanh chóng rút tay ra, nói lắp bắp: "Cậu, nhanh, nhanh vào thay quần áo, nhớ, nhớ sấy khô tóc, tôi, tôi về phòng trước đây."
Trì Dương nhìn theo người vội vàng chạy trốn, trong mắt lóe lên một ý cười.
Đóng cửa, Trì Dương gọi điện cho Trương Thành Nghiệp, bảo anh ấy mang quần áo lên.
Trước khi lên, Trương Thành Nghiệp còn thò đầu ra xem xung quanh có bóng dáng của Lương Hạc không, rõ ràng Lương Hạc đã về phòng. Anh ấy hơi thở phào nhẹ nhõm, gõ cửa phòng Trì Dương.
Trì Dương thong thả mặc quần áo vào, Trương Thành Nghiệp đứng phía sau muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cuối cùng chỉ đành nuốt lại.
Chạm tay vào mái tóc ẩm ướt, Trì Dương nhìn máy sấy tóc trên bàn, đi tới. Anh để máy sấy vào tủ quần áo giấu đi, sau đó mở cửa, đi tới cửa phòng Lương Hạc.
"Cộc, cộc, cộc."
Lương Hạc vẫn đang ngồi trên giường để trấn tĩnh lại, nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng đứng dậy.
"Máy sấy tóc của tôi bị hỏng rồi." Trì Dương mặc quần áo đứng ở cửa, nhíu mày nói, mái tóc ẩm ướt vẫn đang nhỏ giọt.
Lương Hạc hoảng hốt, mùa đông như vậy thực sự sẽ bị nhiễm lạnh.
Cô lập tức kéo người vào: "Máy sấy của tôi vẫn tốt, cậu đợi đây."
Tìm được máy sấy, Lương Hạc còn mang theo một chiếc khăn sạch tới: "Cậu lau trước đi!"
"Cảm ơn." Trì Dương ngồi trên ghế, ngẩng đầu nghiêm túc nói.
"Không sao." Lương Hạc đang trong trạng thái hỗn loạn, não gần như đã tắt máy, hoàn toàn không nhận ra vẻ u ám trong mắt Trì Dương.
Lời tác giả: Đạo diễn Lương: Trơn nhẵn, sờ thích lắm! (Máu mũi.jpg)