Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 36: Từ từ tỉnh ngộ

Dù sao cũng là người trẻ, Lương Hạc sau một ngày nghỉ ngơi đã phục hồi hoàn toàn, ngày hôm sau vẫn làm việc bình thường.

Việc quay phim thường không được quay theo trình tự của kịch bản, mà được quay nhảy cóc. Cảnh đầu tiên là cảnh cảnh sát đối đầu với Diệp Khúc tại đồn cảnh sát, Diệp Khúc tự tin vào trí thông minh cao và phương thức gây án của mình, ở cục cảnh sát cực kỳ bình tĩnh.

Cảnh này muốn thể hiện ra sự nóng vội của cảnh sát, biết rõ Diệp Khúc có vấn đề nhưng lại không thể làm gì được. Đây là một điểm biến chuyển trong phim, để cảnh sát rút kinh nghiệm, sau này sẽ phản công lại.

Vì vậy, lúc này Trì Dương phải thể hiện được sự ngạo mạn và sự lạnh lùng vốn có của Diệp Khúc.

Diệp Khúc là một người đàn ông rất đẹp trai, trong nguyên tác miêu tả anh ta như một vampire người Anh thời trung cổ, trắng bệch, điển trai, trên người mang vẻ đẹp bệnh hoạn kỳ lạ.

"Action!"

Lương Hạc vừa kêu xong, thư ký trường quay lập tức bắt đầu đánh bảng: "Phim "Mặc", cảnh 126, lần quay thứ nhất bắt đầu!"

Ống kính hướng về phía cảnh sát, Lý Long không hổ là diễn viên nhiều năm kinh nghiệm, lập tức đi vào bầu không khí, nhíu chặt đôi lông mày.

"Cậu nghĩ tôi không thể bắt được đuôi sao?" Trương Hiển cởi hai nút áo cảnh sát, vẻ cà lơ phất phơ trước đây hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự giận dữ với người đối diện.

Sắc mặt Diệp Khúc lạnh lùng: "Rửa mắt mong chờ."

"Cắt!" Lương Hạc đứng lên, vẫy Trì Dương lại.

"Đạo diễn Lương." Trì Dương bước tới, anh vừa nói một câu đã bị ngắt, có chút không quen.

Lương Hạc cầm kịch bản, chỉ cho Trì Dương xem: "Diệp Khúc tuy không thích cười, nhưng không phải là không biết cười. Anh ta có mặt u ám, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng lạnh lùng như tảng đá. Cậu phải biết sử dụng nụ cười để diễn giải, cười có rất nhiều loại, hiểu không?"

"Ừm." Cười là kỹ năng cơ bản của diễn viên, ngay từ buổi học đầu tiên với thầy Nguyên, Trì Dương đã học về cười.

"Ở đây Diệp Khúc cần phải cười, một nụ cười mỉa mai, chế giễu sự ngu ngốc của cảnh sát, chế giễu xã hội này." Lương Hạc ngẩng đầu nhìn Trì Dương: "Hiểu chưa?"

Thấy Trì Dương gật đầu, Lương Hạc mới để anh quay lại vị trí.

"Lý Long, biểu cảm vừa rồi hãy thu lại một chút, đừng quá nóng nảy. Anh là cảnh sát, là cảnh sát vì nhân dân, trong mắt phải có sự kiên định." Lương Hạc nhíu mày.

Cảnh này quả thực không dễ quay, như vừa rồi vì Lý Long diễn quá mức nên cảnh sát ở thế yếu, nếu Trì Dương diễn tốt hơn nữa, sẽ hoàn toàn bị áp đảo.

Khán giả đang đứng ở góc nhìn của nhân vật chính, nếu nhân vật chính quá kém cỏi sẽ bị phản cảm.

Bản thân cảnh này Diệp Khúc đang áp đảo Trương Hiển, nếu Lý Long lại một lần nữa thể hiện sự yếu thế của mình, khán giả sẽ mất hứng thú với câu chuyện tiếp theo.

"Phim "Mặc", cảnh 126, lần quay thứ hai bắt đầu!"

......

Một trận đối đầu ba phút tại cục cảnh sát đã mất gần cả buổi sáng mới quay xong.

May mắn ngoài Trì Dương, những diễn viên chính khác đều đã từng trải, nên không cảm thấy vất vả lắm.

"Nghỉ trưa, lúc 3 giờ chiều tập trung tại cục cảnh sát." Lương Hạc nói xong liền cho mọi người giải tán.

Ngày đầu tiên, Lương Hạc cũng không muốn quá căng thẳng, lại thuê thêm hai tòa nhà gần đó, mọi người hoàn toàn có thể nghỉ trưa, cơm nước tự giải quyết.

"Đạo diễn Lương, cô có muốn đến ăn cùng chúng tôi không?" Nhà sản xuất phụ trách sinh hoạt đến nói: "Phía trước có một chợ, chúng tôi sẽ mua thực phẩm rồi nấu ăn."

Hôm trước không mời được Lương Hạc ăn cơm, nhân viên công tác muốn mời lại một lần nữa.

"Tôi cùng đi mua đồ ăn với mọi người." Lương Hạc suy nghĩ: "Tôi tự nấu được."

Lương Hạc theo nhân viên công tác đến chợ mua thực phẩm, thuận tiện gửi tin nhắn cho Trì Dương.

【Lát nữa tôi về nấu ăn, cậu chờ tôi. Tôi nấu ăn ngon lắm!】

Trì Dương nhìn thoáng qua và cong môi nở nụ cười, ngón cái chạm vài lần vào điện thoại rồi bỏ vào túi.

"Thành Nghiệp, em đi về trước, các anh tự đi ăn trưa đi." Trì Dương nói xong định đi ra ngoài.

Trương Thành Nghiệp vội kêu lên: "Chiều còn mấy cảnh quay, cậu không ăn cơm sao được?"

"Tầng 5 có bếp." Trì Dương nói một câu rồi đi thẳng.

"......" Trương Thành Nghiệp cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ Trì Dương có kỹ năng nấu ăn.

【Được.】

Lương Hạc thấy tin nhắn trả lời, vui vẻ tiếp tục mua sắm.

Không phải là cô khoe khoang, cô được di truyền tài năng của bố, làm bất cứ món ăn nào cũng dễ dàng, bằng không Từ Minh cũng sẽ không thường xuyên đến ăn chực.

Năm đó, lý do Từ Minh nhất định phải mua nhà đối diện Lương Hạc, chính là để dễ dàng ăn chực.

"Đạo diễn Lương... cô mua nhiều như vậy liệu có ăn hết không?" Nhà sản xuất phụ trách sinh hoạt nghĩ thầm, còn không ăn cùng với bọn họ.

Lương Hạc gật đầu, nhưng người lại ngồi xuống chọn cà tím.

"Chỉ có hai quả cà tím tròn này thôi ạ?" Lương Hạc thấy hơi nhỏ.

"Bán hết rồi, đây là của gia đình tôi trồng, không phải loại cà tím trồng ở siêu thị đâu." Bà cụ nói đặc giọng địa phương, cố gắng giải thích: "Cô bé ăn rồi sẽ biết, ngon lắm nha!"

"Vậy thì lấy cả hai quả này." Lương Hạc cười vui vẻ, cà tím tròn quả thực hiện nay khá hiếm.

Trở lại tòa nhà cho diễn viên, Trì Dương nghe tiếng động đi ra.

"Cần giúp gì không?"

Lương Hạc nhìn quanh một chút, gãi mặt: "Cậu có biết rửa rau không?"

Trì Dương lắc đầu, trông có chút vô tội.

"Nhưng tôi có thể học."

"Vậy... Cậu giúp tôi rửa cà tím?" Lương Hạc lấy ra hai quả cà tím từ túi lớn.

Mỗi tầng có bốn phòng, giữa là phòng khách, đều có một ban công, bên cạnh chính là phòng bếp.

Trì Dương cởi nút áo sơ mi, xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa cà tím.

"Ở đây có tạp dề, cậu mặc vào, kẻo làm bẩn quần áo." Lương Hạc tự tìm tạp dề, phát hiện có bốn cái, nghĩ thầm nhân viên hậu cần sắp xếp còn rất tinh tế.

Trì Dương cầm miếng vải màu hồng, hoàn toàn không biết phải làm gì.

"Sao vậy?" Lương Hạc đã mặc tạp dề xong, quay lại nhưng thấy Trì Dương vẫn đứng yên.

Những ngón tay sạch sẽ của Trì Dương quanh quẩn trên dây tạp dề, một vẻ mặt hoàn toàn mông lung: "Tôi không biết buộc cái này."

Lương Hạc hiểu: "Để tôi giúp cậu."

Nhận lấy tạp dề từ Trì Dương, Lương Hạc đứng kiễng mũi chân, quàng dây quanh cổ anh, rồi đi ra sau lưng, cầm lấy dây phía trước thắt nơ con bướm.

Trì Dương thậm chí còn có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại của Lương Hạc trên eo, anh lặng lẽ cúi đầu, che giấu thần sắc nơi đáy mắt..

"Xong rồi, cậu đi rửa đi." Lương Hạc buộc tạp dề một cách nghiêm túc xong, quay sang xử lý cá.

****

Sau khi hai người ăn xong, mỗi người về phòng nghỉ ngơi. Lương Hạc vẫn rất hài lòng, bởi vì cô nhìn thấy Trì Dương ăn được một bát cơm, còn ăn không ít đồ ăn.

Chắc cô nên đi mua một túi gạo về, mỗi ngày đều nấu cơm, để thần tượng của mình trưởng thành khỏe mạnh là ước mong bình dị nhất của mọi fan.

Bối cảnh của "Mặc" không lớn, phần lớn diễn biến câu chuyện đều trong cục cảnh sát, chỉ có một vài vụ án lớn phải quay ngoại cảnh. Đó cũng là lý do tại sao Lương Hạc thuê hai tòa nhà, vừa thuận tiện quản lý nhân viên, vừa giúp mọi người sinh hoạt dễ dàng.

Ngày mai phải đi mua gạo... Lương Hạc mơ màng nghĩ trước khi ngủ.

Ở phòng bên cạnh, Trì Dương đứng bên cửa sổ, đường nét đẹp trai mê người dưới ánh nắng trông có vẻ thờ ơ.

Dường như anh cứ gặp Lương Hạc sẽ luôn làm một số điều trước đây không bao giờ làm, sẵn lòng ăn hết từng viên kẹo cô tặng, sẵn lòng đi ăn cùng cô hết lần này đến lần khác.

Thậm chí với Trương Thành Nghiệp theo anh nhiều năm, anh cũng không muốn phá vỡ quy tắc của mình vì anh ấy.

Có lẽ là do sự giúp đỡ hôm đó trên cầu, hay có lẽ là do ánh mắt long lanh khi Lương Hạc nhìn anh về sau.

Dù sao, trạng thái của anh hiện tại đang không ổn.

Trì Dương tựa tay vào khung cửa sổ, anh nhớ lại đêm hôm qua khi Lương Hạc bị sốt cao, nhịp tim mình đã đập mạnh như thế nào. Đó chắc chắn là lần duy nhất trong vài năm qua anh có nhiều cảm xúc dao động như vậy, thậm chí anh còn cảm nhận được mùi của sự sợ hãi, sợ Lương Hạc sẽ không tỉnh lại.

Hai giờ chiều, mọi người tập trung tại cục cảnh sát, bắt đầu chuẩn bị quay phim.

Lý Long bước tới muốn thảo luận về nhân vật với Lương Hạc, anh ta đã ngoài 30 tuổi, lần này gặp được cơ hội tốt như vậy, chỉ cần bắt được là có thể lội ngược dòng.

Anh ta ở tầng hai, buổi trưa vốn định đi tìm Lương Hạc, nhưng bản thân anh ta là nam diễn viên, tùy tiện đi lên sẽ chỉ gây ra tin đồn. Lý Long đã lăn lộn trong giới nhiều năm, con mắt nhìn người cũng sắc bén, rõ ràng Lương Hạc sẽ không thích những diễn viên nịnh bợ cô.

Suy đi nghĩ lại, anh ta chỉ có thể trao đổi với Lương Hạc tại trường quay, đồng thời cũng muốn kéo gần quan hệ của hai người.

Lương Hạc ngược lại sẵn lòng nói chuyện với Lý Long, anh ta có nền tảng vững chắc, diễn xuất tốt, chỉ là hơi thiếu sự hiểu biết về nhân vật.

"Trong lòng cảnh sát là người có ý thức công lý và tinh thần trượng nghĩa mạnh mẽ, bằng không làm sao chỉ bằng những lời nói mà lại giành được thiện cảm của mọi người khu vực Lâm An." Lương Hạc tựa vào một cây cột trong cục cảnh sát tiếp tục nói: "Anh ấy 33 tuổi, Lý Long anh cũng ở độ tuổi này. Cũng biết đây là thời kỳ vàng của đàn ông, sức lực, kinh nghiệm đều ở đỉnh cao. Thực ra Trương Hiển rất kiêu ngạo, anh ấy không hài lòng với cuộc sống ổn định hiện tại, Diệp Khúc đã mang đến cơ hội cho cuộc đời cảnh sát bình thường của anh ấy."

Lý Long gật đầu suy nghĩ, còn muốn nói gì đó, lúc này Trì Dương bước tới.

"Đạo diễn Lương, tôi không hiểu cảnh này." Trì Dương đi thẳng tới, nói xong rồi mím môi. Hoàn toàn khác với vẻ khiêm tốn của Lý Long khi đến hỏi ý kiến.

Mà khí thế của Lương Hạc cũng lập tức thay đổi.

Vừa rồi còn là đạo diễn chỉ đạo hùng hồn, giờ lại lập tức đổi sang nụ cười, dịu dàng cực kỳ, như một bà mẹ nhìn đứa con ngoan của mình.

"Chỗ nào không hiểu, để tôi giải thích cho cậu." Giọng Lương Hạc lập tức nhẹ xuống ba độ.

Lý Long cũng tinh ý, tự mang kịch bản sang chỗ khác để học thuộc vai diễn.

"Toàn bộ cảnh này tôi đều không hiểu." Trì Dương vung tay vẽ lung tung một vòng.

Lương Hạc nghiêm túc nhìn, bắt đầu giải thích cho Trì Dương đang không tập trung.

......

"Cậu hiểu chưa?" Lương Hạc nói một tràng dài rồi mới dừng lại hỏi.

Trì Dương thành thực lắc đầu: "Chưa." Anh chỉ chăm chú nhìn vào mặt Lương Hạc.

Sắc mặt Lương Hạc dịu dàng: "Không sao, nhân vật của cậu quả thực hơi phức tạp, để tôi giải thích thêm cho cậu."

Như vậy, một người không tập trung, một người cố gắng giải thích vai diễn, cho đến khi bắt đầu quay phim.

"Nếu còn điều gì không hiểu, trở về tôi sẽ giải thích tiếp." Lương Hạc nói xong liền ngồi xuống trước ống kính.

Suốt buổi chiều về cơ bản không có cảnh của Trì Dương, anh đứng sang một bên không nhìn các diễn viên, chỉ nhìn chằm chằm vào Lương Hạc đang nghiêm túc hét.

Lời tác giả: Trì Dương nhìn chằm chằm vào đạo diễn Lương: Môi cô ấy trông mềm mại quá.