Đạo Diễn Cô Ấy Không Nhìn Mặt

Chương 38: Hát cho cô nghe

Trì Dương đang sấy tóc, Lương Hạc không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể cầm lấy một quyển sách trên tủ đầu giường giả vờ xem, nhưng tai vẫn dựng lên.

Tiếng máy sấy tóc nhanh chóng ngừng lại, bàn tay giả vờ lật sách của Lương Hạc cũng dừng lại.

"Tôi đi trước." Trì Dương để máy sấy xuống, đứng lên nói.

Lương Hạc ngay lập tức đặt sách sang bên cạnh: "Đợi một chút."

Trì Dương quay lại, giọng nói dịu dàng: "Sao vậy?"

Ánh mắt Lương Hạc không được tự nhiên mà chuyển động: "Hôm nay trên phim trường... Ừm, cậu phải biết thoát ra khỏi vai diễn kịp thời."

"Được." Trì Dương gật đầu, giọng nói mềm mại đến khó tin.

Khi anh đi ra ngoài và đóng cửa, khuôn mặt Lương Hạc nháy mắt ửng lên một sắc đỏ nhạt.

Cô cảm thấy Trì Dương có gì đó khác lạ, không thể nói rõ, nhưng... dường như cũng không tồi.

Hai tháng, các cảnh quay ở cục cảnh sát của bộ phim "Mặc" đã hoàn thành. Toàn bộ ekip bắt đầu di chuyển để quay ngoại cảnh, Trì Dương... lần đầu tiên bị Lương Hạc mắng không thương tiếc trước mặt mọi người.

"Bây giờ cậu là Diệp Khúc! Không phải ca sĩ Trì Dương, không phải diễn viên Trì Dương, hãy cho tôi một chút phản ứng của cậu!" Lương Hạc giận dữ đứng dậy phía sau máy quay, đi đi lại lại.

Cảnh quay này miêu tả phản ứng của Diệp Khúc sau khi gϊếŧ người. Anh ta không hề tận hưởng niềm vui gϊếŧ chóc, nhưng cũng không cảm thấy hối hận hay tự trách áy náy. Những suy nghĩ phức tạp phải được thể hiện qua biểu cảm trên gương mặt, rõ ràng Lương Hạc không hài lòng với diễn xuất của Trì Dương.

"Đạo diễn Lương, Trì Dương đang tiến bộ." Phó đạo diễn có vẻ không nhìn nổi.

Cảnh này đã quay lại 15 lần, vì có cảnh gϊếŧ người nên Trì Dương phải chạy qua chạy lại, di chuyển xác chết, rất tốn sức. Giờ đây tóc anh cũng ướt.

"Tiếp tục." Lương Hạc lạnh lùng nói.

Trì Dương cũng không dừng lại, vừa có đánh bảng là anh bắt đầu chạy, hơn nữa trạng thái liên tục được nâng cao.

Khi Lương Hạc cuối cùng gật đầu nói được rồi, người sáng suốt đều nhận thấy cơ thể Trì Dương đang lung lay.

Xác chết trong phim được bọc trong túi, để tăng tính chân thực, nhóm đạo cụ đã đặt một vật nặng bằng trọng lượng một người trưởng thành vào trong túi.

Thực ra, Lương Hạc cũng không khá hơn là mấy, nếu phó đạo diễn chú ý một chút sẽ thấy trán cô toàn là mồ hôi lạnh, hoàn toàn khác với đạo diễn Lương hung dữ và bình tĩnh thường ngày.

"Nghỉ ngơi tại chỗ một tiếng." Lương Hạc nói xong đứng lên, đi đến bên Trì Dương, âm thầm đỡ anh, khẽ nói: "Xin lỗi."

Trì Dương thở dốc, mỉm cười: "Đạo diễn Lương, tôi vẫn còn chịu đựng được."

Lương Hạc ngước nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông: "Cảnh tiếp theo không có cảnh thể lực, nhưng cũng không dễ quay, cậu đi nghỉ ngơi trước đi."

Trì Dương gật đầu, chậm rãi đi đến chỗ nghỉ của mình.

Khi thực sự đến lúc quay phim, Trì Dương không tìm Lương Hạc để trao đổi về vai diễn nữa, mà ngồi một mình trong lều, lặng lẽ xem kịch bản.

Trương Thành Nghiệp lấy nước nóng từ trợ lý, vội vàng đưa đến trong tầm tay Trì Dương: "Uống chút nước nóng, nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục xem."

"Bên kia thế nào rồi?" Trì Dương cầm nước không uống, hạ mắt hỏi.

Sắc mặt Trương Thành Nghiệp lạnh lẽo: "Trì Liệt đang âm thầm thâu tóm cổ phần của nhà họ Trì, sếp Trì... dường như không có động tĩnh gì."

Trì Dương không bình luận, cười nhạo: "Người một nhà tương thân tương ái."

Thời tiết lúc này, dù phía Bắc hay phía Nam đều lạnh, áo khoác là điều không thể thiếu. Nhân viên đoàn phim đều mặc quần áo của mình, nhưng diễn viên thì không được như vậy. Trong cái lạnh như vậy, mặc bộ đồ mỏng manh, Trì Dương còn phải mặc áo sơ mi trắng khi vào hiện trường quy phim.

Trì Dương đã để quên chiếc áo khoác xanh lá mà Lương Hạc đặt giúp anh trước đây ở Tư Thị, còn chiếc áo khoác mà Trương Thành Nghiệp choàng cho anh thoạt nhìn không có tác dụng.

"Này." Lương Hạc lấy chiếc áo khoác xanh của mình đưa cho trợ lý của Trì Dương, hất cằm về phía Trì Dương: "Mang cho cậu ấy."

Cảnh quay này diễn ra ở một thung lũng ngoài trời, gió thổi ào ào, thổi cho các lều trại của đoàn phim kêu lên những âm thanh rào rào, nghe mà rùng mình.

Không biết trợ lý nói gì, Trì Dương nhận lấy áo khoác rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lương Hạc, nhưng Lương Hạc đang nói chuyện với người bên cạnh, không hề nhìn anh, như thể chiếc áo khoác không phải của cô.

Trì Dương cúi đầu cười nhẹ, tháo chiếc áo khoác lông cừu cao cấp trị giá hàng chục nghìn của mình ra, thay vào đó choàng chiếc áo khoác xanh 168 tệ của Lương Hạc.

"......" Trương Thành Nghiệp nhặt chiếc áo khoác lông cừu vừa rơi xuống, trong lòng thầm tưởng niệm nó một giây.

Sau những cảnh quay ngoại cảnh, Trì Dương như được hay da đổi thịt, kỹ năng diễn xuất ban đầu còn non nớt dần trở nên thuần thục, những lý thuyết mà thầy Nguyên dạy dường như đều được thực hành một cách trọn vẹn trong phim của Lương Hạc.

Ngày Trì Dương đóng máy, Lương Hạc và những người khác vẫn phải tiếp tục quay. Vì trợ lý đã mua vé máy bay quay lại Thanh Thành, tối hôm đó Trì Dương gõ cửa phòng Lương Hạc.

"Sao muộn vậy còn chưa ngủ, ngày mai không phải quay về sao?" Lương Hạc đeo kính, trông như vẫn đang làm việc, tóc buộc thành một búi tròn.

Bàn tay Trì Dương buông thõng bên mép quần động đậy, kìm nén ý muốn vuốt mái tóc rối bên tai Lương Hạc, cười nói: "Tôi đã viết xong ca khúc chủ đề, muốn hát cho cô nghe trước khi đi."

Lương Hạc lùi lại vài bước, ra hiệu anh vào, hoàn toàn xem nhẹ lời nói không giống một cuộc trao đổi công việc chút nào của Trì Dương, mà giống như... lời từ biệt âu yếm của một cặp tình nhân.

"Tôi không giỏi về ca hát, nhưng tôi thấy cậu viết chắc chắn sẽ không có vấn đề gì." Lương Hạc vừa đi vào phòng vừa nói: "Nhiều người nói cậu có năng khiếu về âm nhạc, bài hát cậu hát cho Lý Đại Tiêu lần trước, tôi nghe nói vẫn đang ở vị trí đầu tiên trong danh sách tải xuống Hoa Ngữ."

Hiện tại họ đang ở trong một khách sạn năm sao ở địa phương, không hiểu sao đều là phòng rập khuôn như nhau, chỗ của Lương Hạc lại có hơi thở con người. Mặc dù không quá ngăn nắp, trên bàn để đầy kịch bản, đầu giường để máy tính, có lẽ Lương Hạc vừa ngồi ở đây, ga giường hơi loạn.

Không hiểu sao Trì Dương cảm thấy căn phòng này ấm áp hơn phòng của mình, mặc dù nhiệt độ điều hòa đều được điều chỉnh như nhau.

"Ngồi đi." Lương Hạc kéo hai chiếc ghế, ngồi xuống một chiếc, ra hiệu Trì Dương ngồi đối diện.

Vừa ngồi xuống, Lương Hạc đã bị đôi mắt sâu thẳm của Trì Dương làm cho choáng váng, cảm thấy anh dường như muốn nói điều gì đó.

Lương Hạc không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

Trì Dương lập tức cúi mắt, lắc đầu: "Tôi hát cho cô nghe."

...

Theo thời gian Trì Dương hát càng dài, Lương Hạc càng cảm thấy không được tự nhiên. Đôi khi anh quét ánh mắt qua, Lương Hạc thậm chí cảm thấy ngạt thở, giọng hát phức tạp mà trong sáng kia... Cô chợt có cảm giác Trì Dương không phải đang hát ca khúc chủ đề phim "Mặc", mà là hát một bài tình ca với cô.

Sau khi hát xong, Lương Hạc vỗ tay nhiệt liệt, như thể cô đã thực sự chăm chú nghe Trì Dương hát, hoàn toàn không hề thất thần.

"Hay lắm!"

Giọng Trì Dương khàn khàn: "Cô thích là được."

"Mọi người đều sẽ thích, cậu hát rất tốt." Lương Hạc mỉm cười, cố gắng không để không khí trở nên kỳ lạ.

Trì Dương cũng không để ý, để mặc Lương Hạc nói về phim "Mặc".

Lại tới nữa, lại tới nữa! Cái cảm giác kỳ lạ này! Nhân vật nhỏ trong nội tâm Lương Hạc đang gào thét, nụ cười trên mặt gần như không thể duy trì được nữa.

"Trước đây đã hứa sẽ dạy cô hát, nhưng không kịp, lần sau dạy cô được không?" Trì Dương nhìn thẳng vào mắt Lương Hạc, nghiêm túc nói.

"Được, được thôi." Lương Hạc đưa tay vuốt mái tóc rối vừa trượt xuống ra sau tai, nhưng lại chạm vào vành tai nóng ran, không cần suy nghĩ, chắc chắn đầu tai cô đang đỏ rực.

Trì Dương mím môi, đứng dậy: "Vậy tôi về phòng trước, hẹn gặp ở Thanh Thành."

Lương Hạc giật mình, chỉ có thể đứng lên theo: "Đường đi, đi đường cẩn thận."

Ra đến ngoài cửa, Trì Dương quay lại nhìn sâu về phía Lương Hạc đang đứng ở cửa, rồi mới đi về phía thang máy.

Hai người không ở cùng tầng.

Lúc này cả hai đều đang suy nghĩ về chuyện riêng, hoàn toàn không nhận ra một góc tối vừa phát ra một tiếng tách nhỏ.

****

Cuộc họp nội bộ của Truyền thông Lam Diệu.

"Mọi người đã biết về lệnh phong sát do Kiến Diệp tuyên bố chưa?" Tổng giám đốc Lam Diệu ngồi ở phía trước nghiêm túc nói.

Trưởng phòng Tiền phụ trách bộ phận ca sĩ tách ra trong hai năm qua, gật đầu: "Nghe nói từ khi Trì Dương bắt đầu cuộc thi tuyển chọn, ban lãnh đạo Kiến Diệp đã âm thầm quy định không được liên hệ với cậu ấy. Đến lúc này, Kiến Diệp đã công khai xé mặt."

Sắc mặt tổng giám đốc của Lam Diệu u ám: "Mặc dù Kiến Diệp có mâu thuẫn với chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ không đối xử như vậy với một ca sĩ có tiềm năng, họ còn muốn tranh giành nữa là đằng khác. Chắc hẳn là do vấn đề của Trì Dương, cậu ấy đã chọc giận ai đó ở Kiến Diệp."

Tổng giám đốc gõ bàn: "Bất kể Trì Dương và Kiến Diệp có mâu thuẫn gì, hiện giờ Trì Dương đang ở Lam Diệu, chúng ta phải bảo vệ cậu ấy. Chẳng lẽ không có Kiến Diệp, Trì Dương không thể phát hành album?"

Quản lý không đồng ý: "Tổng giám đốc, không cần vì một ca sĩ mới ra mắt mà đối đầu với Kiến Diệp."

Trưởng phòng Tiền cười lạnh: "Sao lại không cần? Kiến Diệp đã khống chế miếng bánh âm nhạc này đủ lâu rồi, chúng ta muốn chia miếng bánh, phải cứng rắn chống lại!"

Yếu trâu còn hơn khỏe bò, ngay cả khi ngành công nghiệp đĩa nhạc khó khăn, nhưng về lâu dài, thậm chí vài chục năm sau vẫn sẽ tồn tại. Suy cho cùng âm nhạc điều hòa cuộc sống của con người, không thể thiếu được.

"Anh muốn đối đầu với Kiến Diệp cũng chẳng sao, đừng liên quan đến bộ phận phim ảnh của Lam Diệu chúng tôi." Trong tay quản lý đang dẫn dắt Trương Tinh Phàm, gần đây đang định để cậu chuyển hướng, tập trung vào lĩnh vực điện ảnh.

"Vậy thì thật xin lỗi, có thể sẽ liên quan đấy." Trưởng phòng Tiền đắc ý.

"Ý anh là gì?"

Tổng giám đốc bước ra giải hòa: "Gần đây Trì Dương đã nhận một bộ phim chiếu mạng."

Quản lý cười nhạo: "Phim chiếu mạng? Tổng giám đốc anh nên để Trì Dương quay lại yên tâm ca hát và phát hành album, đừng phí thời gian. Thật sự nghĩ rằng sau khi đóng một vai phụ trong phim của Lưu Đông, về sau có thể tiến vào giới diễn viên?"

"Khụ." Tổng giám đốc ho một tiếng: "Phim chiếu mạng của đạo diễn Lương Hạc."

"Đạo diễn Lương Hạc thế nào... Lương Hạc?!" Quản lý ngồi thẳng dậy, mở to mắt không thể tin được.

Tại sao anh ta có đủ tự tin để để Trương Tinh Phàm chuyển trọng tâm phát triển sang điện ảnh, không phải vì Lương Hạc đã từng mời Trương Tinh Phàm đóng phim tình yêu thanh xuân trước đây sao? Vị thế diễn viên của Trương Tinh Phàm đã tăng lên rõ rệt, cụ thể biểu hiện ở việc cậu nhận được rất nhiều kịch bản phim.

Càng khỏi nói giờ đây Lương Hạc đã giành được giải thưởng quốc tế quan trọng, tất cả mọi người đều đang chờ xem bộ phim tiếp theo của cô, giờ lại được thông báo rằng Lương Hạc sẽ quay phim chiếu mạng, còn mời một ca sĩ.

"Vai phụ nào?" Quản lý mỉm cười: "Không phải vai chính thì chẳng có gì đáng để khoe khoang."

Trưởng phòng Tiền nhún vai: "Quả thực không phải vai chính, chỉ là một vai phản diện mà thôi."

"......" Quản lý tái mặt. Những người đã xem phim của Lương Hạc đều biết, cô chưa từng tập trung tiêu điểm vào một người. Một kịch bản chỉ có một vai chính, nhưng trong lòng khán giả lại có các nhân vật chính khác nhau, đặc biệt là những diễn viên đóng vai phản diện có suất diễn không kém vai chính.