Bên phải chiếc giường chạm khắc hoa văn của nguyên chủ là một cái tủ quần áo lớn.
Tủ quần áo có hai cái cửa.
Một cửa dán một bức tranh tết rất mới, trên bức tranh là hình một em bé đang ôm một con cá lớn, tấm lịch bên dưới đang để là năm 1982.
Một cửa khác là một cái gương rất sáng.
Lâm Sương Sương hơi lo lắng, cô đi đến trước gương nhìn bản thân.
Đây là một cô gái rất đẹp.
Vóc dáng không cao không thấp, thân hình không mập không gầy, hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi đẹp.
Cô để tóc mái dài ngang lông mày, thường tết tóc buông xõa sang hai bên, đôi mắt hạnh hơi xếch, kết hợp cùng khuôn mặt mang kiểu tóc lỗi thời, tất cả càng làm tăng thêm nét quyến rũ.
Mũi thẳng đẹp, khuôn miệng nhỏ nhắn, chỉ là làn da thì lại đen vàng nứt nẻ như những người thôn quê thường thấy, ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Lâm Sương Sương ngắm nhìn một lúc lâu, cô nhìn vào gương nở một nụ cười khổ rồi đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng ước chừng.
Nói thật thì, cô gái này đẹp hơn cô ở kiếp trước, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình.
Nếu có thể như kiếp trước, cô sẽ mua một số mỹ phẩm dưỡng trắng da, tốn chút thời gian tập thể dục, tạo dáng cho cơ thể, trang điểm nhẹ nhàng thì chắc chắn thành một mỹ nhân, chính là kiểu có thể tiến vào giới giải trí.
Thế nhưng người phụ nữ này lại có lòng dạ ác độc, còn thường xuyên trừng mắt tức giận, chống nạnh chửi người, lâu dần tạo thành tính khí hung hãn, không có chút dịu dàng nào của người phụ nữ.
Bởi vậy kết hôn chưa được một năm, người đàn ông quay về nhà cũng được ba, bốn tháng rồi nhưng anh còn chưa từng nhìn cô, bây giờ còn quyết định muốn ly hôn nữa!
Xem ra, anh cũng không phải kiểu người thấy sắc mà nảy lòng tham.
“Chậc!”
Lâm Sương Sương bĩu môi.
Ban đầu cô muốn cùng bà Trinh sống an ổn qua ngày, nhưng bây giờ em trai bà Trinh không muốn gặp nguyên chủ, vậy cô sẽ không ở lại nữa.
Ngoài việc trên phương diện công việc, cô rất có kiên nhẫn với người bệnh ra thì trong cuộc sống, cô thật sự không quá biết dỗ dành người khác.
Nhưng nếu như ly hôn, cô vốn đã mang tiếng xấu là em dâu ác độc thì sao có thể ở cùng chị chồng chứ! Ai mà tin điều này?
Phải làm sao mới được đây?
Lâm Sương Sương ảo não rời khỏi gương, sau đó nhìn xung quanh, cô không nhìn thấy có nhiều áo khoác độn bông của phụ nữ ở bên ngoài.
Trong trí nhớ, nguyên chủ toàn tiện tay ném đồ đi, trước giờ không hề sắp xếp nên cô đành phải tự mình tìm.
Bên cạnh tủ quần áo có một cái rương gỗ lớn, không khóa lại, Lâm Sương Sương mở ra xem.
Bên trong không phải quần áo mà là một bó rơm mành, còn có một bộ chăn ga gối được xếp chỉnh tề, nhìn sạch sẽ hơn so với giường nguyên chủ một chút.
Lâm Sương Sương nhíu mày, đóng nắp lại.
Trong đầu cô có ấn tượng với những thứ này, đây là "dụng cụ" để Diệp Minh Dương trải sàn vào buổi tối.
Trong trí nhớ của cô, đôi vợ chồng trẻ này tách ra ngủ, nguyên nhân rất kỳ lạ.
Nguyên chủ là con dâu mà khi bệnh nặng ba Diệp Minh Dương đã lấy cho Diệp Minh Dương, trước khi ba Diệp chết đã sai người gọi điện thoại cho "bộ đội" Diệp Minh Dương, người trong điện thoại nói, Diệp Minh Dương đang đi làm nhiệm vụ, trong chốc lát không thể trở về.
Ba Diệp cảm thấy đau lòng, tự chủ trương cưới nguyên chủ về nhà thay cho Diệp Minh Dương, con trai không thể trông cậy, sắp chết có một người con dâu mặc áo tang đưa ma cũng là chuyện tốt.
Nhà mẹ đẻ nguyên chủ ỷ vào phần "đại ân đại đức" này mà không những đòi sính lễ trên trời tám trăm đồng và vơ vét sạch nhà Diệp Minh Dương, mà sau khi gả về, nguyên chủ Lâm Đông Tuyết còn tự cho mình là dâu hiền của nhà họ Diệp, mỗi ngày ở trong nhà bày ra bộ dạng như nữ vương, việc gì cũng không làm, đợi mẹ chồng hầu hạ mình.
Mẹ chồng Trịnh Kim Nga là quả hồng mềm, tuổi cũng không tính là cao, phải hầu hạ con dâu cũng không nói gì, mọi việc cứ như vậy trôi qua hơn nửa năm.
Tới hơn nửa năm sau, khi Diệp Minh Dương về nhà, vốn dĩ anh cũng chỉ định chấp nhận chuyện này, muốn sống hòa bình với nguyên chủ, ai ngờ chị chồng Diệp Tĩnh Trinh lại xảy ra chuyện, bị nhà chồng ngược đãi nên quay trở về nhà mẹ đẻ.
Nguyên chủ không quan tâm, cứ khăng khăng nói nhà Diệp Minh Dương lừa mình, đã nói là chỉ có một con trai duy nhất, cô ta gả tới là để hưởng cuộc sống tốt đẹp, vậy mà bỗng nhiên lại có thêm một chị chồng tàn tật trở về, hơn nữa còn mang theo tệp đính kèm là con chồng trước về nuôi?
Không được, nhất định không được, không đóng gói được một lớn một nhỏ chị chồng này đi hoặc đưa đi tái giá thì Diệp Minh Dương đừng hòng động vào người cô ta!
Hơn nữa, không phải bà mối nói Diệp Minh Dương có chức vị trong quân đội sao? Cô ta gả tới đây là để làm vợ lãnh đạo, vậy mà anh lại xuất ngũ trở về, không những không có chức vị gì mà còn vẫn như cũ làm xã viên gánh phân trong đội sản xuất?
Sớm biết chồng mình là loại đàn ông như thế thì chắc chắn nguyên chủ là cô ta sẽ không gả!
Nguyên chủ xinh đẹp như hoa, đáng lẽ ra cô ta phải gả cho người trong thành phố, bây giờ lại bị nhà họ Diệp lừa, đúng là gặp xui xẻo lớn!
Từ đó trở đi, trong nhà mỗi ngày đều ầm ĩ tới gà bay chó sủa, nguyên chủ đi khắp nơi nói nhà họ Diệp lừa mình, từ trên xuống dưới, tổ tông mười tám đời nhà họ Diệp đều không phải là người!
Đối mặt với hành vi khóc lóc om sòm của nguyên chủ, Diệp Minh Dương lập tức đề cập tới chuyện ly hôn, dù sao thì ngày nay cũng không có giấy đăng ký kết hôn, nguyên chủ có thể về nhà tái giá.
Nhưng nguyên chủ lại khóc lóc om sòm nói, ly hôn cũng được, nhưng nhà họ Diệp đã lừa gạt cô ta, để một người phụ nữ như phượng hoàng là cô ta vô duyên vô cớ lại mang danh phụ nữ đã ly hôn, điều này rất đáng giận, nếu muốn ly hôn thì phải lấy ra một vạn tệ cho cô ta mới được, nếu không ai cũng đừng mong sống tốt.