Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 7: Cô không cần mặt mũi à

Ở bên ngoài, Lâm Sương Sương nghe được cũng phải gật gù, đúng lắm đúng lắm, sao bà mẹ này lại không nghĩ cho bà Trinh gì cả, đúng là có mẹ cũng như không!

Sau đó cô nghe Trịnh Kim Nga nói nhỏ:

“Minh Dương, cũng vì chị của con bị nhà chồng bạc đãi nên mới phải chịu nhiều ấm ức như vậy, chúng ta không thể cũng đối xử như thế với con gái nhà người khác như thế được!

Mẹ biết trong lòng con không thích cô ta nhưng mà lúc cha con còn sống đã từng nói rằng tướng cô ta rất có phúc… về sau sẽ tốt hơn thôi con ạ.

Hơn nữa con cũng không còn trẻ trung gì, tầm này nếu ly hôn cũng mang tai tiếng. Vì để cưới được đứa con dâu này mà nhà mình đã vay mượn không ít tiền, về sau con muốn tìm hiểu ai cũng khó lắm! Với lại cô ta cũng đòi một đống tiền mới đồng ý ly hôn, chúng ta tìm đâu cho đủ số tiền đó bây giờ?

Thôi, Minh Dương à, chúng ta nhường cô ta một chút, cố gắng sống chung đi con, vợ chồng ấy mà, đến khi có con thì sẽ tốt hơn nhiều. Các con mau mau sinh một đứa con đi!”

Lâm Sương Sương ở bên ngoài nghe thấy vậy thì tim thình thịch:

“Sinh con á? Bà mẹ chồng này nghĩ gì thế? Cứ sinh con là giải quyết được mâu thuẫn lớn trong gia đình à?”

Mà trong phòng, anh cũng quát lên: “Sinh cái gì mà sinh, con không động vào cô ta đâu!”

Sau đó im lặng được một lúc thì anh lại nói tiếp, giọng nói hung dữ:

“Mẹ đừng nói nữa! May mà Tiểu Mỹ bình an vô sự. Ngày mai con còn phải đi tập huấn ở đội dân binh, chờ con đi tập huấn về thì nhất định sẽ ly hôn với cô ta. Chuyện tiền nong con sẽ tự mình nghĩ cách, lần này mẹ nói gì con cũng không nghe đâu!”

Diệp Minh Dương vừa nói vừa vọt ra khỏi phòng.

Lâm Sương Sương còn chưa kịp tránh nên mắt hai người chạm nhau.

Xấu hổ quá!

Tuy rằng cô chưa yêu đương với ai bao giờ nhưng vẫn rất muốn thử được yêu. Vốn dĩ cô đã thích kiểu đàn ông như Diệp Minh Dương, anh có vẻ ngoài đẹp như vậy, lại thêm kiếp trước bà Trinh cứ nhắc mãi nên trước kia cô đã luôn cảm thấy người em trai này rất tốt, tự nhiên trong tiềm thức cũng có sự gần gũi.

Nhưng từ khi cô xuyên qua đến đây, người đàn ông này đã luôn thể hiện sự chán ghét với thân phận này của cô, lúc này cũng trừng trừng nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự chán ghét…

Cô không cần mặt mũi à?

Mặc dù là loại đồ ăn mình thích nhưng vào miệng như nhai sáp thì cũng không có ai muốn ăn!

Vẫn là thôi vậy!

Cô cũng không phải người biết theo đuổi người khác.

Lâm Sương Sương lập tức rũ mắt, cô không nói tiếng nào mà xoay người đi về phía phòng mình.

Diệp Minh Dương nhìn bóng lưng cô, anh cau mày khó hiểu.

A? Người phụ nữ này đã đứng ở đây từ bao giờ? Anh nói với mẹ mình nãy giờ, hẳn là cô ta đã nghe được đúng không?

Vậy mà cô ta lại không hề làm ầm ĩ?

Lạ thật đấy!

Cô ta đang giả vờ để dùng kế khác hay là muốn về phòng để lấy vũ khí đánh người đây?

Diệp Minh Dương thấp thỏm đứng đợi ở cửa một lúc nhưng Lâm Sương Sương vẫn không xuất hiện, trong phòng cũng im ắng, trông không giống sắp gây sự chút nào.

Diệp Minh Dương thở dài não nề, sau đó ra khỏi nhà.

Khi Lâm Sương Sương đi vào phòng, cô cảm thấy hoảng hốt một hồi.

Đây là chỗ con gái ở sao? Căn phòng này thật bừa bộn!

Trong phòng có một có một chiếc giường chạm khắc cổ kính, những kẽ hở trên hoa văn chạm khắc đều là bụi.

Chăn trên giường tùy ý vứt loạn thành một đống, một ít quần áo chất lộn xộn ở cuối giường, vài đôi giày bị vứt tùy tiện ở chỗ để chân, lấm lem bùn đất.

Một cái gối nằm bên cạnh giường, đen sì sì, thật sự thì cô không dám nhìn thẳng.

Bên trái của chiếc giường chạm trổ là một cái bàn ngăn kéo có gác chân, trên mặt bàn chất đầy đồ, tựa như cửa hàng tạp hóa.

Có sáp thơm bôi tóc, lược, kéo, giấy tiền vàng bạc, vỏ hạt dưa, nhang muỗi dùng cho mùa hè, bình nước nóng cho mùa đông, găng tay ra đồng,... đủ các loại, nhiều không kể xiết.

Ôi! Chủ cũ của thân thể này có thể đánh đàn ông, ăn hϊếp chị chồng, mắng đến cả mẹ chồng, nhưng lại không dọn dẹp nổi phòng ở?