Thập Niên 80: Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi

Chương 9

Một vạn tệ?

Sao cô ta không lên trời luôn đi?

Xã viên làm việc một năm cũng chỉ được hơn một trăm tệ, một vạn tệ, đây là muốn để người ta làm một trăm năm mới đủ hay sao!

Diệp Minh Dương khó xử, tạm thời lặng lẽ tạm dừng chủ đề này lại.

Hơn nữa, mặc dù Diệp Minh Dương nói là xuất ngũ trở về, nhưng không biết có chuyện gì mà lập tức được chọn vào làm đại đội trưởng quân dân trong thôn, thỉnh thoảng phải đi tập huấn, một tháng thì phải có mười ngày nửa tháng không ở nhà.

Đi tập huấn, đội sản xuất sẽ trợ cấp công điểm cho nhà họ Diệp, đối với kinh tế của nhà họ Diệp mà nói không có tổn thất gì, nhưng lại nảy sinh sự ngang ngược kiêu ngạo của nguyên chủ.

Bởi vì Diệp Minh Dương vừa đi, trong nhà không ai có thể quản cô ta, cô ta càng ngày càng hung hãn.

Còn không phải sao, cứ rảnh là cô ta sẽ bắt nạt chị chồng Diệp Tĩnh Trinh và cháu ngoại Tiểu Mỹ, nếu lần này không phải đúng lúc Diệp Minh Dương ở nhà, giúp Diệp Tĩnh Trinh đuổi theo nguyên chủ để tìm Tiểu Mỹ thì có lẽ đứa nhỏ cũng không còn.

Trong tình huống này, hai vợ chồng bọn họ chính là tình nghĩa "cách mạng" thuần khiết chân chính, ngay cả tay cũng chưa từng chạm qua.

Diệp Minh Dương thấy nguyên chủ thì lập tức ngán ngẩm, toàn tâm toàn ý nghĩ xem kiếm đâu ra một vạn tệ để ly hôn với nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng không chịu được Diệp Minh Dương, sao có thể để Diệp Minh Dương đυ.ng vào cô ta, trong lòng cô ta tính toán rất nhiều thứ!

"Ôi!”

Lâm Sương Sương nghĩ đến chuyện trong đầu nguyên chủ, im lặng ngước mắt nhìn trời thở dài.

Cô xoay người đi xuống dưới giường sờ soạng vài cái, móc ra một cái chìa khóa đồng, mở tủ quần áo ra tìm kiếm quần áo.

Khoan nói tới, hồi môn từ nhà mẹ để của nguyên chủ cũng có không ít quần áo, chỉ là những quần áo này đều có màu đỏ thẫm, vừa quê mùa vừa chói mắt.

Lâm Sương Sương thật sự không quen, nhưng cũng không thể không mặc nên cô đành chọn một cái áo bông mới mộc mạc nhất, nền đỏ phấn hoa.

Lâm Sương Sương khoác áo bông lên, nhưng cô vừa mới động cánh tay, từ trong quần bỗng trào ra một mùi chua thối.

Chậc! Đây là mùi mà lâu không tắm rửa mới có!

Nguyên chủ thật sự là vừa ngang ngược vừa lười, ngay cả vệ sinh cá nhân cũng không xong, thật là... thật hết nói nổi!

A a a!

Lâm Sương Sương ghét bỏ nhíu mày, nhưng không có cách nào khác, hiện tại cô phải đi xem Tiểu Mỹ trước, cô bé còn nhỏ như vậy, lại bị rơi vào trong đầm nước đen sì lúc trời đang lạnh, nếu bị nhiễm trùng phổi thì sẽ rất phiền toái.

Lâm Sương Sương bước nhanh ra cửa phòng, xuyên qua hành lang trước nhà chính, đi về gian phòng phía tây.

Bởi vì phong tục địa phương nên phụ nữ đã gả cho người ta rồi lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ thì không thể ở trong phòng chính, cho nên sau khi Diệp Minh Dương xuất ngũ đã tự mình làm gạch sống, chặt mấy khúc gỗ sau núi dựng lên một nửa gian phòng cho mẹ con Diệp Tĩnh Trinh ở tạm.

Vì chuyện này mà nguyên chủ chửi mắng suốt một tuần.

Trong gian phòng phía tây rất tối, trên chiếc giường trúc dùng ghế dài tùy ý bắc lên là một đứa bé đang ngủ.

Diệp Tĩnh Trinh không biết đang nghĩ gì, ngơ ngác ngồi bên cạnh.

Lâm Sương Sương vừa mới đi tới cửa thì Diệp Tĩnh Trinh đã lập tức đứng dậy, giường trúc phát ra tiếng "két", nhưng đứa bé đang ngủ không hề động đậy.

Đối mặt với vẻ mặt mờ mịt và bất lực của Diệp Tĩnh Trinh, trong lòng Lâm Sương Sương dâng lên cảm giác chua xót, hình ảnh kiếp trước hai người gian khổ sống chung với nhau giống như từng thước phim nhanh chóng chạy qua trong đầu cô.

Chị ấy từng là người duy nhất trên đời yêu thương cô, bây giờ cuối cùng cô cũng gặp lại.

Lâm Sương Sương suýt chút nữa rơi lệ.

Cô thấp giọng nói: "Chị... Trinh, em đến thăm Tiểu Mỹ.”

Diệp Tĩnh Trinh luống cuống đặt tay lên quần xoa xoa: "Đông, Đông Tuyết, chị, chị, chị cảm ơn em, tìm được đứa nhỏ, chị, chị đợi con bé đỡ hơn một chút, sau đó bọn chị sẽ rời đi....”

Lâm Sương Sương ngửa đầu, vừa mắng mười tám đời tổ tông của nguyên chủ vừa ép nước mắt trở về, cô cố gắng nở nụ cười, ấm áp nói:

"Chị, chị nói gì thế, trước kia, là... là em không phải, em... em sau này sẽ không như vậy nữa.

Chị, chúng ta là người một nhà, chị cứ yên tâm ở đây, đừng nói chuyện đi hay không đi nữa, cho dù phải đi thì cũng nên là em đi, không có lý nào là chị đi.

Để em xem Tiểu Mỹ một chút, con bé còn nhỏ lại rơi xuống nước, tốt nhất là đừng phát sốt.”

Nói xong, Lâm Sương Sương đi đến bên giường trúc, nhẹ nhàng sờ trán cô bé.

Dựa vào cảm giác thì nhiệt độ cơ thể cô bé khá bình thường.

Nhưng bây giờ cách lúc rơi xuống nước chỉ có một tiếng, vẫn phải cẩn thận, điều kiện chữa bệnh ở nông thôn kém, chú ý một chút mới có thể kịp thời xử lý.

Lâm Sương Sương xoay người, vừa định nói rõ một số chuyện với Diệp Tĩnh Trinh thì đã thấy Diệp Tĩnh Trinh đứng ngây ra tại chỗ, đang run rẩy lẩy bẩy, không ngừng ngoáy lỗ tai.

"Chị, chị làm sao vậy?”

"À, Đông Tuyết, chị, chị, không có gì, em, lời em vừa nói, có thể lặp lại lần nữa không? Lỗ tai chị không tốt lắm...”

Diệp Tĩnh Trinh nói năng lộn xộn.

Lâm Sương Sương hít sâu, ngăn chặn cảm xúc bi thương của mình, dứt khoát đi qua giữ chặt tay Diệp Tĩnh Trinh, xúc động nói:

"Chị, chị không nghe lầm, em cũng không phải đang giả vờ. Em... em trước kia không hiểu chuyện, luôn ghét bỏ chị, sau này em sẽ không như vậy nữa. Chị phải tin em, cho dù người khác không quan tâm tới chị thì em cũng sẽ tìm cách nuôi sống chị và Tiểu Mỹ.”

Nhưng tay Diệp Tĩnh Trinh lại càng run hơn, ngay cả cơ thể cũng run lên: "Cô, cô là ai? Cô không phải là Đông Tuyết có đúng không, tại sao cô lại nói như vậy?”

Cái này...

Lâm Sương Sương sửng sốt mãi mới phản ứng lại, xem ra nguyên chủ làm người xấu đã lâu, bỗng nhiên trở thành người tốt khiến người bình thường đều không tin!